THẦN TƯỢNG - Trang 177

- Cái đó họ đã biết, phải không? Họ biết bà giỏi như thế nào trong loại

công việc ấy. Họ biết bà có khả năng làm một việc... lớn hơn... quan trọng.

- Không việc gì quan trọng hơn việc đang xảy ra ở đây. Đối với tôi.

- Bà không biết nói sao vói họ?
- Không, tôi không biết.
- Bà đã suy nghĩ về việc đó?

- Phải, một mặt nào đó. Tôi thực sự chưa... có vẻ như không phải là một

việc tôi có thể nghĩ đến…

- Nhưng bà đã suy nghĩ về việc đó?
- Về ý nghĩa của nó, phải.

Ông đã bắt bà nói ra, ông đã bắt bà nhìn thẳng vào vấn đề mà bà đã không

nhìn thẳng, không muốn nhìn thẳng vào.

Bà ra khỏi giường và đi chân trần xuống bếp, để pha cà phê. Bà chắc là

ông phải ra về không lâu nữa, ông luôn luôn phải ra đi. Bà không trở vào
trong khi nấu nước. Bà để ông ở đấy một mình, có trời biết ông đang nghĩ gì
- nhưng bà biết ông đang nghĩ gì, bà không muốn nhìn thấy cảnh đó. Có
tiếng xả nước cầu tiêu trong phòng tắm, ông đã dùng phòng tắm, và bà thấy
cái đó làm bà yên tâm - cuộc sống tiếp diễn với những nhu cầu lặt vặt của
thể xác.

Bà bưng lên hai tách lớn cà phê. Ông đã nằm lại trên giường.

- Tôi ước chi họ đã không bao giờ yêu cầu tôi.

*

Lại là tôi ra mở cửa nữa.

Thực ra tôi đã nghe tiếng họ trước khi họ dộng cửa. Tôi đã thức giấc và

biết ngay có chuyện gì khi nghe tiếng cót két ở cổng và tiếng chân dậm lên
con đường bê tông mà ông đã làm vì mẹ tôi, để chúng tôi không tha bùn lên
tam cấp. Làm như trong đầu của tôi đã có tiếng báo thức do một đồng hồ vô
tuyến cài sẵn chương trình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.