THẦN TƯỢNG - Trang 233

dồn chúng vào làm mồi cho lửa của chúng tôi trong căn nhà ấy bị những bàn
tay thù địch kéo ra ngoài. Ông vừa đi vừa đá mũi giày vào gạch đá đổ nát, và
làm dơ tay vì kéo những vật ướt còn lại như là còn những thân thể bị chôn
vùi cần được phát hiện và cứu ra. Ông thở hồng hộc vì giận hay vì sắp khóc,
hoặc cả hai. Bệnh hoạn, bệnh hoạn, chúng bệnh hoạn, ông lẩm bẩm với tôi,
tôi chỉ là người đứng xem, không phải là người chia sẻ cảm xúc với ông.
Chúng tôi trở ra và người cùng loại với chúng tôi đã dám ra vẫn còn đứng ở
đó nhìn sững.

Mắt họ dán vào ông. Họ bị sợ hãi giữ lại. Tôi thấy họ muốn gì – họ trong

đợi ông đem lại một kết quả gì từ cái nhà bị thiêu hủy. Một kết quả gì cho
họ. Ông đứng hai tay đen xì buông thõng trước mặt họ, rồi bằng một cử chỉ
mệt mỏi đưa tay ngang trán và để lại một vết đen mà ông không biết. Và ông
toét miệng cười. Ông toét miệng cười mà cả gương mặt ông nhăn nhó vừa
đau khổ vừa trấn an, vừa hăm dọa, vừa kháng cự, đủ mọi vẻ mà gương mặt
người có thể truyền đạt. Thật là kỳ lạ, cái mà ông đem đến cho họ.

Và dĩ nhiên ông không bỏ lỡ cơ hội để diễn thuyết. Ông bảo, chúng ta

không thể bị thiêu hủy hoàn toàn, chúng ta là loài chim phượng hoàng, các
người biết không, nó luôn sống lại từ đống tro tàn của nó. Nhà tù không thể
ngăn cản chúng ta. Bom xăng không thế ngăn được chúng ta. Phố này – cả
xứ này là của chúng ta, chúng ta sống ở đây. Lửa cháy không ngăn chặn
được tôi và cũng sẽ không ngăn chặn được các bạn.

Tro bay dạt qua mặt chúng tôi từng mảng – giường, áo, quần, hay sách

báo của ông?

Mùi khói, đó là mùi của bà.

Mùi hủy diệt, mùi của cái gì đã cháy hết, mà ông là người đầu tiên đem

vào căn nhà ấy.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.