THẦN TƯỢNG - Trang 66

cũng như Hannah – ông biết điều này là phi lý – nổi lên một sự khao khát
táo bạo muốn được người ta thấy họ đi chung với nhau. Muốn phô trương.
Họ không thừa nhận, nhưng biết là có ý ấy, như họ biết rõ về nhau trong khi
ở trong sự cách ly tự chọn.

Một lần họ thấy muốn đi xem bộ phim chiếu bóng với nhau không thể

nhịn được. Một chuyện tầm thường như vậy, mà bất cứ cặp nào khác cũng
làm được. Thay vì nằm với nhau suốt buổi chiều, họ đi băng qua cả thành
phố, đến một khu có nhiều rạp xi-nê ở một vùng ngoại ô mà tại đó họ không
quen biết ai, vì là một vùng ngoại ô của người da trắng giàu có, chưa từng
tham dự một cuộc mit-tinh phản đối nào, hay chưa từng biết chuyện ấy. Và
ngay ở đó, dĩ nhiên – đáng lẽ họ có thể biết chuyện ấy. Một cuộc gặp gỡ
không bao giờ ngờ tới, một trường hợp hoàn toàn ra ngoài các xác suất. Từ
rạp chiếu bóng tối om họ bước ra và gặp ngay đứa con trai ông. Phản ứng do
bản năng là trở về giấu mặt trong căn lều của Hannah, cặp lông mày rậm
nhíu lại trên đôi mắt đen và sâu. Bà lo ngại. Nhưng ông không bỏ bà ra về,
không trách bà đã phá tan gia đình ông. Bà thấy ông đã thay đổi đến thế nào
mà không biết. Họ nói về bộ phim Ý mà không nói đến cậu trai. Trước khi
chia tay với bà lúc sập tối, ông say đắm hôn bà và trở về với gia đình. Có lẽ
ông đã có quyết định dứt khoát bà bình tĩnh, sẽ đối phó thế nào với con trai.
Ông chỉ nói:

- Bà đừng lo ngại. Cũng đừng lo ngại về Will.
Và dẫu ông đã làm sao không biết, rõ ràng sau đó là cậu con trai không hề

rỉ môi, với mẹ cậu, với bất cứ ai.

- Nó không nói gì với ông à?

- Không. Như thể chuyện ấy đã không bao giờ xảy ra.
Hannah không nói gì được. Bà chỉ nói:
- Không thể như vậy.

*

Căn phòng không phải là “tất cả mọi nơi”, bởi vì nó không thể ở chung

với nhau một cách bình thường, những thứ vui lặt vặt hàng ngày đáng chán,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.