THẦN TƯỢNG - Trang 73

Ông đã quên được nhanh chóng.
Chị khuyến khích ông – dầu sao, chị giống tính ông, tuy mặt mày giống

mẹ tôi, chị cũng quanh co và dối trá như ông. Chị tìm được việc làm với một
đại lý bảo hiểm (tôi nghĩ rằng đó là một trong những anh chàng ở chung
trong căn nhà và có lẽ chị ngủ với anh ta). Thỉnh thoảng chị về nhà như mọt
cơn gió, đem hoa hay một gấu áo tuột chỉ cho mẹ tôi khâu lại, nếu có cha tôi
ở nhà thì chị bá cổ ông và hôn lên mang tai ông, hoặc nếu ông không có nhà
thì gọi to: “Đừng quên nói lại là con gửi lời hỏi thăm ba”, trong khi ra đi,
miệng còn đầy mấy cái bánh ngọt của mẹ tôi làm, và chị đem theo một mớ
khi ra về.

Chị xinh đẹp, nói nhiều và vui vẻ, không ngớt bắt chước vẻ mặt của người

khác, và cười vang, và năn nỉ người ta kể cho nghe chuyện mách lẻo về bà
con và bạn bè mà không bao giờ chị còn gặp nữa.

Tôi không biết mẹ tôi có bao giờ kể lại cho ông nghe điều bác sĩ Jasood

đã nói về sự vui nhộn của chị. Sự thô lỗ của chị làm xấu lây cho mẹ tôi. Thế
nhưng hơn một lần bà đã nói với tôi: “Miễn là Baby có việc làm và sung
sướng”.

Vào dạo này mẹ tôi cũng nói kiểu khác, rằng bởi vì không làm được gì

đối với sự chẩn đoán của bác sĩ Jasood về tình trạng của chị tôi, thì âu là
cũng nên biết ơn vì chị ấy đã đủ sức chịu đựng để hướng cái đó về một mục
tiêu khác của chị.

Tôi có thể tưởng rằng không có chuyện gì xảy ra. Chúng tôi lại sống yên

ổn một cách gần như bình thường, trong sự chấp nhận sắp xếp lại đời sống
của chúng tôi một cách thuận tiện cho. Tôi biết rõ ông đã mấy lần đưa mẹ
tôi đến dự những buổi họp mặt ở nhà một người da trắng nào đó, nơi người
đàn bà kia cũng có mặt. Mẹ tôi đã phải ngồi vào bàn ăn với bà ta.

Và tôi đã đến chỗ bà ta ở. Chỗ ông đến với bà ta. Ông đã gởi tôi đến. Có

thể tin được không?

*

Có kẻ luôn biết Sonny ở đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.