THẦN TƯỢNG - Trang 91

trước bốn giờ rưỡi… nếu cảnh sát không chấm dứt nó lâu trước đó. Bà chưa
mặc đồ sao? Mấy giờ xe buýt của bà khởi hành?

- Ồ, tôi không mất quá mười phút… của tôi đấy hả?

Ông đã bỏ lại cái túi xách ở thùng xe nhưng lơ đễnh xách theo cái cặp với

bông hồng.

- Để gắn trên các mộ.

- Hay lắm.

Ông không nói dối được với bà.
- Con gái tôi cho. Nó về nhà sáng nay.

- Tốt cho cô ấy. Trên đường đi, tôi cũng sẽ mua ít hoa.

Gương mặt của người đàn bà không dùng son phấn có sự thống nhất với

thân mình. Thấy các lông mi vàng bắt ánh nắng ban mai, và một vài sợi lông
như râu mèo lộ ra một cách vô tư trong sáng sớm ở bên trên khóe miệng của
bà, là ông thấy hết thân thể của bà. Ông hiểu tại sao Picasso đã vẽ trên
khuôn mặt nhìn thẳng tất cả các nét của một người đàn bà – đầu, hai vú, hai
mắt. âm hộ, mũi, mông, miệng – như thể tất cả luôn luôn có mặt ngay cả khi
nhìn sơ qua. Không có Hannah, ông đã biết được cái gì?

Bà đã cầm bàn tay ông và áp mặt vào, hôn vào lòng bàn tay của ông. Khi

bà ngẩng lên, hai má bà đỏ hồng vì tự hào.

- Ông là người được chọn để đọc diễn văn, tôi mừng quá!

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.