THẦN TƯỢNG - Trang 93

bị xóa bỏ bởi bóng đen của đầu ai đó đi ngang qua phòng. Còn bây giờ thì
có thể thấy rõ lóng tay của một cảnh sát viên. Dù cho người ngồi ở ghế kế
bên đứng dậy, nếu người ấy nhúc nhích lần thứ hai, xe thiết giáp và súng đã
chĩa về đó ngay. Các ăng-ten như những roi thép quất qua lại dưới ánh nắng.
Những con chó giống Alsace, xưa kia là chó rất được nhiều người thích nuôi
để chơi, bây giờ đang quắp đuôi cuộn tròn sẵn sàng tấn công, là những vũ
khí khi bàn tay của người cảnh sát giữ chúng ra lệnh.

Mọi người đã được thuyết trình nên xử sự như thế nào, mỗi xe đều có

người dẫn dắt. Phải bình tĩnh trước sự khiêu khích của cảnh sát, để cho
người đã được chỉ định nói. Một số tụt xuống xe để duỗi hai chân cho đỡ
mỏi, chứng tỏ họ không sợ, và họ bị đuổi lên xe trở lại. Những luật sư và
người lãnh đạo phong trào nhân quyền ngồi chung trong các nhóm, họp bàn
với những đồng chí ở thị trấn, đã ra đón đoàn xe bằng một chiếc xe hơi Mĩ,
dí sát mặt đường vì chở nặng. Một số khác thương lượng với cảnh sát.
Nhóm người vừa tranh cãi, vừa di chuyển từ bên này sang bên kia hàng rào
cản, kéo nhau đi qua đầu này trở lại đầu kia của khoảng trống, giống như
một vở kịch câm mà các người ngồi trong các xe nghển cổ cố tìm hiểu. Coi
kìa! Người cảnh sát kia đang vung tay nắm! Bạn không thấy được à? Kế bên
con “trâu nước” đằng kia kìa. Y đánh anh ta, y đã đánh anh ta! Trời ơi…
không. Không ai bị thương! Cứ nhìn bọn hung bạo kia, nhìn cái anh chàng
kia kìa, nó có thể bấm cò súng dễ dàng như gãi chỗ ngứa của hắn… ồ, ông
đừng lo, chúng sẽ nghĩ đi nghĩ lại trước khi bắn vào chúng ta – chúng ta là
người da trắng… Viên thiếu tá hay cấp bậc gì đó đang – ông ta đang bỏ đi –
chuyện gì thế? À không ông ta không bỏ đi – chuyện gì thế? À không ông ta
không bỏ đi, chỉ ra chỉ thị cho chúng. Chúng đang bắt ai kìa! Ai vậy? Không
thấy được – trời ơi, Dave! Dave Seaton, Không, đó không phải là Dave.

Sự lo lắng và kích thích nguội dần, nhường chỗ cho sự nôn nóng và chán

nản, có thể chán không, trong khi đang ở giữa một tình huống phi thường?
Trên một chiếc xe “combi”, một nữ tu sĩ tại gia đi vớ ngắn ngang mắt cá
chân, cầm chai nước lạnh bằng nhựa mời quanh, và có tiếng lột giấy gói kẹo
bạc hà xào xạo. Sự khác biệt là ở chỗ nếu chúng ta là người da đen, ít nhất
chúng ta đã hát vang lên. Ồ, thôi đi! Người ta dặn chúng ta đừng hát… Hát!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.