THÁNG NGÀY CÓ EM - Trang 132

Rồi nhìn Tôn Thắng Nam, Thanh tiếp.
- Xem này. Bà ấy vóc dáng to con hơn cô, nghe nói mỗi lần ra trận, xung
phong hơn cả nam giới.
Dương Sơn hoài nghi.
- Có bốc không đấy? Vào khu mà ai cho ngươi đi lại lung tung vậy? Biết
ngươi là người thế nào?
Ngô Hán Thanh thở dài nói.
- Tại các bạn không biết, chớ tôi đã mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nhà chỉ còn một
bà chị dâu, mà bà ấy thì sẽ gia nhập đội phụ nữ cứu quốc lâu rồi. Thế là
được mọi người tin cậy, họ mới xem tôi như người nhà đấy.
Cao Triết Huê căng thẳng.
- Thế mi có gặp mặt tư lệnh Ngô chưa?
- Có, ông đã biết tất cả. Ông khen những hành vi kháng Nhật của trường
chúng ta, nhưng ông dặn chúng ta làm gì cũng cần phải cẩn thận. Họ nói
trong tương lai không xa, khi du kích vào thành chắc phải nhờ đến bọn ta
nhiều lắm.
Dương Sơn tò mò.
- Ông ấy vóc dáng thế nào? Cao, lùn? Có giống như điều thầy Dương đã
từng kể không?
Ngô Hán Thanh đưa ngón tay cái lên.
- Tuyệt vời! Trăm nghe không bằng mắt thấy. Ông ấy cao hơn tôi nửa cái
đầu, tướng tá dũng mãnh uy phong.
Lưu Đại Khôi tò mò.
- Thế mi có gặp Ông Trương Quốc Uy không?
Ngô Hán Thanh nói với giọng tiếc rẻ.
- Chưa. Tôi có hỏi tư lệnh họ Ngô, ông ấy chỉ bảo là Trương Quốc Uy thi
hành công tác quá đặc biệt nên ít khi xuất hiện.
Vương Ngọc Anh hỏi.
- Ông ấy làm công tác gì? Ở đâu? Sao không hỏi?
Ngô Hán Thanh cười.
- Sao cô ngây thơ quá, đã bảo là công tác đặc biệt thì phải bí mật, phải xuất
hiện bất ngờ, thật thật hư hư chứ tiết lộ cho cô biết thì còn gì là bí mật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.