THÁNG NGÀY CÓ EM - Trang 180

ấy hãy tìm một đối tượng khác đi. Tôi không có duyên với anh ấy.
Tôi ngạc nhiên.
- Tại sao vậy? Chẳng lẽ cô đã yêu Đinh Ngọc Như thật sao?
Mắt Ly ươn ướt.
- Tôi không thể trả lời anh điều anh vừa hỏi. Tôi yếu đuối hơn Anh Tử và
Ngô Hán Thanh, nhưng tôi cũng có cách giải quyết của tôi.
- Cách gì vậy? Có thể cho tôi biết được không?
Mục Ly cười nhẹ.
- Tôi muốn đi tu.
- Đi tu à? – Tôi giật mình vì quyết định của Mục Ly, tôi hỏi lại – Cô định đi
tu? Thật ư? Mà tại sao cô lại nghĩ đến chuyện đó?
Mục Ly nói khẽ.
- Làm gì lớn tiếng vậy? Nói khẽ thôi. Chuyện này tôi, suy nghĩ lâu lắm rồi.
Tôi thấy hiến dâng thân xác mình cho Đức Mẹ là một việc làm thanh khiết
cao cả. Hơn là trao cho bất cứ một người đàn ông nào.
- Chẳng lẽ cô chẳng yêu Lưu Đại Khôi?
Mục Ly thừa nhận.
- Yêu chứ! Nhưng tình yêu cũng có nhiều thứ. Đức Chúa trời vì thương yêu
loài người nên mới hiến dâng Jesus lên thập tự giá. Đó là thứ tình yêu cao
cả.
- Nhưng Thượng đế cũng nào có phản đối tình yêu của hai người khác phái
đâu?
- Đồng ý. Nhưng sự hiến dâng của tôi có một ý nghĩa khác. Tôi có cảm giác
Đức Mẹ đang gọi tôi về với người.
- Tôi không tin. Tôi nghĩ chuyện Mục Ly đi tu là còn một nguyên nhân
khác!
Mục Ly thở dài không trả lời thẳng câu hỏi mà lại đọc một đoạn thơ “Quyết
biệt thư” của Lâm Giác Văn.
- “Thối tha đầy rẫy, lang sói khắp nơi, hỏi ai tìm được ý vui trên đời…”
Với bản tính thầm lặng, sống nhiều bằng nội tâm, chuyện Mục Ly thích đi
tu là chuyện không có gì ngạc nhiên. Nhưng ngẫm lại tôi thấy tiếc. Một cô
gái đang ở tuổi xuân phơi phới lại phải giam mình trong giáo đường lạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.