THÁNG NGÀY CÓ EM - Trang 185

Anh Tử cười bình tĩnh.
- Về chuyện này, anh cũng đừng nên nghĩ oan cho người ta. Anh có biết là
thầy Uông trong thời gian qua đã cứu bao nhiêu người Trung Quốc thoát
chết rồi không? Chính em thấy nhiều lần quân đội định xử bắn những đội
viên du kích, chính thầy Uông đã xin tha cho họ.
Thế tại sao hôm bọn anh bị bao vây ông ấy không báo trước? Hôm sau còn
đi theo cha em đi bắt du kích?
- Em nghĩ có khi cả ông ấy cũng không biết, vì cha em và chú Suzuki làm
chuyện này một cách bí mật.
- Sao em biết chắc như vậy?
- Vì mọi lần trước khi đi hành quân cha em đều có dặn dò trước với em. Vì
nếu ông ấy có chết thì em phải làm gì chứ? Thế mà lần đó cha chẳng nói
năng gì cả.
Ngô Hán Thanh lắc đầu.
- Anh không tin là Uông Đông Nguyên lại tốt như thế. Nếu thật sự ông ta là
người ái quốc sao chẳng cứu Ngô Nhân Kiệt?
Anh Tử nói.
- Thầy Nguyên nói khi Ngô Nhân Kiệt bị bắt, ông ta đã là một phế nhân
nặng, vì vậy để ông ấy chết tốt hơn là sống.
Ngô Hán Thanh có vẻ bất bình.
- Lúc nào em cũng bênh vực cho ông Nguyên.
Và Ngô Hán Thanh không kìm chế được nữa, tiếp.
- Nếu ông ta tốt như vậy thì em hãy làm vợ ông ta đi, còn nghĩ đến tôi mà
làm gì?
- Kìa anh! – Anh Tử kêu lên rồi dìu Hán Thanh đi nơi khác nói – Em xin
lỗi, anh nhé!
Bản nhạc dứt, lại một bản kế tiếp. Tôi vừa buông Tô Huệ Văn ra thì Anh
Tử nói.
- Một lát nữa mình đổi bạn nhảy cho nhau nhé.
Thế là bản nhạc kế, tôi và Anh Tử một đôi. Anh Tử tựa đầu lên vai tôi.
Vai tôi hơi ướt có lẽ vì Anh Tử khóc. Tôi hỏi.
- Anh Tử có cảm thấy mệt không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.