THÁNG NGÀY CÓ EM - Trang 237

- À… Chuyện đó cũng chẳng ai trách được? Lũ học trò chui vào đó làm gì?
Chiến trang mà. Tôi gia hạn thêm ba phút nữa đấy, nếu bọn Nhật vẫn không
chịu đầu hàng thì tôi sẽ cho nổ!
Ông Hiệu trưởng bí quá đành gọi lên lầu lần nữa.
- Ngô Hán Thanh! Ngô Hán Thanh đâu! Cậu ra đây tôi hỏi coi.
Ngô Hán Thanh thò đầu ra nói.
- Thầy Hiệu trưởng định nói gì con biết cả rồi, nhưng những gì thầy Dương
đã dạy con còn nhớ rõ hơn.
Chúng tôi nghe vậy đều tuyệt vọng là coi như mọi người đều phải chết.
Dương Sơn hoảng quá quay sang Hán Thanh.
- Hán Thanh… sao mày lại…
Ngô Hán Thanh không chờ Dương Sơn nói hết, cắt ngang.
- Tao xin lỗi! Nhưng tại sao các bạn lại sợ chết! Chết trong trường hợp này
là vinh quang. Bao nhiều người đã ngã xuống chỉ để có được một ngày như
hôm nay. Còn các bạn, các bạn không muốn đóng góp phần của mình à?
Suzuki đứng đó nghe vậy, bực tức rút gươm ra.
- Mày can đảm lắm. Để xem can đảm mày đến đâu. Nếu bây giờ mày mà
không bảo họ rút lui thì tao sẽ giết mày trước!
Ngô Hán Thanh cười nhạt.
- Ông hăm dọa tôi? Suzuki này, trước khi chết ông vẫn còn thích giết người
ư?
Thầy Uông Đông Nguyên thấy vậy bỏ máy điện báo xuống chạy nắm lấy
tay Suzuki, rồi quay ra Ngô Hán Thanh nói.
- Đây không phải lúc cậu phải hi sinh. Ngô Hán Thanh! Anh hùng cần cho
phải lúc. Bây giờ còn các người bạn cậu ở đây, họ chưa muốn chết. Cậu
phải nghĩ đến họ chứ?
Ngô Hán Thanh ngạo nghễ nhìn Uông Đông Nguyên.
- Ông không đủ tư cách nói chuyện với tôi. Trong cái giờ phút này mà ông
còn lên mặt dạy đời à. Không được! Ông chỉ là kẻ theo đóm ăn tàn. Bợ đít
giặc! Trong hành động này, tôi đồng ý là mình có tàn nhẫn thật, nhưng so
với bọn Hán gian như ông còn thua xa!
Uông Đông Nguyên quay qua nhìn Anh Tử với chút ngượng ngùng. Trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.