Chẳng ngờ khi vào đến đường cái. Chúng tôi đã chạm mặt với một khung
cảnh hãi hùng. Mấy chiếc xe có lẽ tải đạn đang cố hết sức chống cự. Còn
bọn Nhật thì núp sau ụ đất tiếp tục rải đạn như mưa vào đoàn xe. Xem ra
thì có lẽ bọn Nhật đã được mật báo nên đã cho phục binh đánh chặn. Và thế
là đoàn xe chở muối của bọn tôi cũng lọt vào trận địa phục kích luôn.
Mã Hưng Tài trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, đành ra lệnh.
- Mấy chiếc xe ở sau hãy quay đầu lại!
Nhưng chúng tôi còn chưa kịp cho xe quay đầu, thì đạn đã rải đến phía
chúng tôi. Mã Hưng Tài thấy vậy hét.
- Các em ở trên xe hãy nhảy xuống tìm chỗ núp ngay!
Chúng tôi vội vã lăn xuống xe, nằm im dưới gầm. Đạn bay chéo chéo trên
đầu. Tiếng hét và lửa cháy tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng chưa hề
thấy.
Bọn Nhật đã chuẩn bị sẵn nên có vẻ ở thế thượng phong. Còn lính du kích
đánh trả đang lâm vào tình trạng bị vây chặt. Ngay lúc chúng tôi lo lắng thì
có tiếng chạy rầm rập từ rừng cây tóe ra. Nguyên một đội kỵ binh của du
kích xuất hiện. Dẫn đầu là người đàn ông lực lưỡng mình trần, vừa chạy
vừa hô.
- Đội cảm tử xung phong ném lựu đạn cho đội quyết tử đột kích. Không
được để bất cứ tên nào chạy thoát.
Vừa nhìn là bọn tôi biết ngay ông ta là ai - Hồ Tam. Kế tiếp là một loạt
tiếng nổ dữ dội. Các công sự của bọn Nhật nổ tung. Khói bốc mù mịt.
Mã Hưng Tài reo lên.
- Phe ta! Phe ta đến rồi!
- Nào hãy tiến lên! Đội đột kích thứ hai.
Trong đám các chiến sĩ cảm tử trên lưng ngựa, chúng tôi bỗng thấy một
người quen quen. Ngực mang đầy lựu đạn. Ánh chớp của lựu đạn nổ khiến
tôi nhìn rõ được mặt anh ta.
Vương Mộ Đạo kêu lên.
- Ồ, Ngô Hán Thanh! Ông bạn của chúng ta kia kìa!
Chúng tôi cũng vừa kịp nhìn ra, đồng kêu lên.
- Hán Thanh! Hán Thanh!