THẰNG NGƯỜI GỖ - Trang 122

xứ Nô Đùa có phải hơn không ? Ở đấy chúng tao không phải học hành gì
cả, ở đấy chúng tao vui chơi từ sáng đến tối và bao giờ chúng tao cũng
thích thú cả.»
- Thế sao bạn lại nghe theo lời khuyên của thằng bạn xấu ấy ?
- Bởi vì …
- Bởi vì sao ?
- Bởi vì …bạn CuLy ơi ! Bởi vì tôi là một Thằng người gỗ không có
trí phán đoán lại không có lương tâm nữa. Nếu tôi có một điểm lương tâm
thì không bao giờ tôi bỏ bà Tiên thân mến của tôi mà đi. Bà thương tôi như
một người mẹ và đã giúp cho tôi được rất nhiều việc. Trong giờ phút này,
đáng lẽ tôi không còn một Thằng người gỗ mà đã thành một đứa trẻ như
bao nhiêu đứa trẻ khác. Bây giờ nếu tôi gặp thằng Bạch lạp thì nó hãy coi
chừng với tôi, tôi sẽ cho nó một trận mới được.
Thế rồi nó sửa soạn ra đi.
Nhưng khi bước chân ra ngưỡng cửa, sực nhớ lại nó có cặp tai lừa, ló
mặt ra trước công chúng nhứ thế thì thẹn lắm, nên nó đã nghĩ ra được một
cách. Nó lấy một cái mũ vải trùm lên đầu, kéo sụp xuống tận mang tai,
đoạn mới chạy đi tìm thằng Bạch Lạp.
Nó tìm ở ngoài đường, ở những chỗ công cộng, trong các rạp hát, khắp cả
mọi nơi nhưng chẳng thấy thằng kia đâu.
Gặp ai nó cũng hỏi thăm, nhưng không ai biết Bạch lạp đâu cả.
Nó đi đến nhà trọ của thằng kia. Khi đến nhà nó liền gõ cửa. Bạch Lạp ở
trong nhà hỏi vọng ra :
- Ai đó ?
Bích nô cô đáp :
- Tao đây !
- Đợi một chốc, tao ra mở cửa cho.
Nửa giờ sau, cửa lớn mở, Bích nô cô rất ngạc nhiên lúc bước chân vào,
nó cũng trông thấy trên đầu thằng Bạch Lạp một cái mũ vải trùm cả hai tai.
Bích nô cô tự thấy được an ủi và nghĩ thầm
- « Có lẽ thằng bạch Lạp cũng mắc một chứng bệnh như mình chứ gì ?
Nó cũng bị lên cơn sốt của giống lừa ư ? »

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.