Giả vờ không hay biết gì cả, Bích nô cô mỉm cười hỏi Bạch lạp :
- Mày vẫn như thường luôn chứ ?
- Tao vẫn như thường luôn như con chuột trong chĩnh nếp.
- Có quả thật thế không ?
- Chứ mày bảo tao nói láo làm gì ?
- Xin lỗi mày, chứ tại sao mày lại lấy mũ vải trùm lên hai tai như thế ?
- Thầy thuốc bảo tao phải trùm như vậy vì tao bị đau đầu gối. Còn
mày, sao mày cũng lấy mũ trùm kín hai tai ?
- Tao à ? thầy thuốc bảo tao phải trùm như thế này vì tao bị thương ở
chân.
- Bích nô cô ! Tội nghiệp cho mày chưa ?
- Bạch lạp ! Tội nghiệp cho mày chưa ?
Nói thế rồi hai đứa yên lặng nhìn nhau lòng đầy nghi kỵ.
Cuối cùng lấy giọng ngọt ngào, Bích nô cô nói với bạn :
- Bạch Lạp ơi ! Tao tò mò muốn biết thử mày có đau tai không ?
- Không ! không đời nào ! Còn mày ?
- Không đời nào ! Nhưng từ mai này, tai tao đã làm cho tao khó chịu.
- Tao cũng đau như mày thế !
- Mày cũng thế à ? Nhưng mày đau tai bên nào ?
- Cả hai. Còn mày ?
- Cũng cả hai tai. Hay là chúng mình cùng chung một bệnh ?
- Tao chỉ sợ thế.
- Này Bạch Lạp ! Mày có thể thi ân cho tao việc này không ?
- Vui lòng lắm chứ ! Tao sẽ hết sức ….
- Mày có thể cho tao xem hai tai của mày được không ?
- Mày muốn xem thì xem, nhưng cho tao xem hai tai của mày trước đã
Bích nô cô ạ.
- Không ! Mày đưa cho tao xem trước.
- Không ! Mày cho tao xem hai tai mày trước, rồi tao sẽ đưa tai tao ra.
Thằng người gỗ :
- Chúng ta hãy giao hẹn với nhau như những cặp bạn bè tốt.
- Chúng ta cùng cất mũ lên một lượt. Mày nhận lời không ?