THẰNG NGƯỜI GỖ - Trang 144

Carlo Collodi

Thằng người gỗ

Dịch giả : Bửu Kế

Chương Kết

Bích nô cô thoát lốt người gỗ để trở thành một đứa bé.

Trong lúc Bích nô cô lội thật nhanh để vào bờ thì nó nhận thấy bố nó
ngồi trên vai, một nửa chân thòng xuống nước đang run lẩy bẩy như lên
cơn sốt.
- Bố run vì lạnh hay vì sợ thế bố?
- Có lẽ cả lạnh lẫn sợ cũng nên.
Nhưng Bích nô cô lại nghĩ rằng ông lão run vì sợ nên nó nói để ông được
an lòng.
- Bố ơi! Hãy can đảm lên! Chỉ vài phút nữa là chúng ta đã đến bờ và
thoát nạn rồi.
Ông lão hỏi:
- Cái bờ hạnh phúc của ta ở đâu nhỉ?
Lão đăm đăm nhìn ra xa như người thợ đang đưa kim ra để xâu mối chỉ.
- Bố đã nhìn khắp vùng nhưng chỉ thấy trời và nước mà thôi.
- Con thấy cả bờ biển nữa đó! Mắt con như mắt mèo, đêm ngày gì
cũng thấy được cả.
Bích nô cô giã vờ vui vẻ, kỳ thật nó cũng đã bớt can đảm. Sức nó kém sút
dần, hơi thở đã thấy hào hễn, nhọc nhằn. Sức nó không chịu đựng được nữa
mà bờ thì hãy còn xa.
Nhưng còn chút hơi thở nào, nó vẫn cố lội. Rồi thì ngoẳnh đầu lại, nhìn Gia
Bích, nói một giọng đứt quảng:
- Bố ơi! Giúp con với không con chết mất!
Khi hai bố con sắp chết đuối thì bỗng nghe một giọng như tiếng đàn sai
bậc:
- Ở đây có ai sắp chết phải không?
- Tôi và bố tôi.
- Tôi nghe tiếng quen lắm. Phải bác là Bích nô cô không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.