THẰNG NGƯỜI GỖ - Trang 37

Carlo Collodi

Thằng người gỗ

Dịch giả : Bửu Kế

Chương 11

Bích nô cô được Nuốt Lửa tha khỏi chết.

Nó lại cứu sống được thằng hề bạn nó.

Ông chủ rạp, bộ tịch hung tợn, ghê gớm nhất là bộ râu. Nó giống cả một
cái khăn bàn, che từ trên ngực xuống đến chân. Nhưng thật ra ông không
phải là người độc ác. Chứng cớ là khi nghe Bích nô cô vùng vẫy kêu la:
- Con không muốn chết, con không muốn chết!
Thì ông cảm động vô cùng và thương xót nó.
Cố nén một lúc, nhưng sau không thể dừng được, ông liền hắt hơi mấy cái
rõ hơn.
Nãy giờ thằng hề đứng một xó, gập đôi mình lại và buồn hiu như cây liễu
rũ, nay nghe tiếng hắt hơi, nó bỗng vui vẻ và nghiêng về phía Bích nô cô
bảo nhỏ:
- Bạn mình ơi! Điềm lành rồi đấy! Chủ tao hắt hơi nghĩa là chủ tao cảm
động, chủ tao thương hại bạn mình. Thế là bạn mình thoát nạn rồi đó!
Ai cũng biết rằng người đời mỗi khi cảm động thường hay khóc, hoặc giã
vờ chùi nước mắt, nhưng Nuốt Lửa, trái lại, có một cái tật là hay hắt hơi.
Đó cũng là một cách như bao nhiêu cách khác để tỏ cho những kẻ chung
quanh biết tấm lòng đa cảm của mình.
Sau khi hắt hơi xong, ông chủ gánh hát vẫn làm ra bộ dữ tợn hỏi Bích nô
cô:
- Hãy còn khóc nữa thôi? Tiếng kêu la của mày làm tao khó chịu cả bao tử,
tuột tao như quặn đau! Ách xì! … Ách xì !...
Ông hắt hơi liên tiếp hai lần nữa.
- Cầu trời phù hộ cho đại vương.
- Bố mày còn sống chứ?
- Bố con còn sống. Mẹ con thì chưa bao giờ con biết đến.
- Nếu tao ném mày vào lửa thì chắc là bố mày đau khổ lắm nhỉ? Tao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.