thương hại cho mày! Ách xì !... Ách xì ! …. Ông lại hắt hơi luôn ba lần
nữa.
- Cầu trời phù hộ cho đại vương.
- Cám ơn! Nhưng mà mày cũng thương tao với chứ! Tao không có củi để
quay cừu đây này! Mày đã làm cho tao thương hại tình cảnh mày thì tao tha
cho mày đó. Nhưng nếu tha cho mày thì tao cũng phải bắt một thằng người
gỗ khác trong đoàn ca kịch của tao để thay vào.Cảnh sát đâu?
Nghe gọi, hai viên cảnh sát bằng gỗ cao và gầy, đầu đội mũ, tay cầm gươm
chạy lại;
Nuốt Lửa cất giọng ồ ồ nói:
- Bắt thằng hề này, trói cổ nó lại và ném vào lửa. Tao muốn cừu quay cho
thật chín.
Hãy tưởng tượng thằng hề trong lúc ấy, nó khiếp quá lăn dài ra đất. Bích nô
cô thấy thế, quỳ xuống chân ông chủ gánh hát khóc sướt mướt, đến nỗi ướt
cả chòm râu của ông ta. Nó rên rĩ:
- Xin ông hãy rộng lòng thương xót.
Nuốt Lửa:
- Ở đây không có ai là ông cả.
- Xin đại nhân rộng lòng thương xót.
Nuốt Lửa:
- Ở đây không có ai là đại nhân cả.
- Xin Cụ Lớn rộng lòng thương xót.
Nghe hai tiếng “Cụ Lớn”, ông chủ gánh hát há rộng mồm ra. Bây giờ trông
ông có vẻ hiền hậu và bặt thiệp lắm. Ông nói với Bích nô cô:
- Con muốn gì nhỉ?
- Xin Cụ Lớn rộng lòng tha cho thằng hề này.
- Không thể nào tha cho nó được. Vì tao đã tha mày thì tao phải bỏ nó vào
lò để quay cho chín cừu của tao!
Bích nô cô đáp một giọng tự phụ:
- Thế thì đã có cái mũ bằng ruột bánh này!
Nó vừa nói vừa ném mũ xuống đất:
- Việc phải thì phải làm chứ! Cảnh sát đâu? Trói cái mũ này lại bỏ vào bếp