THẰNG NGƯỜI GỖ - Trang 67

Carlo Collodi

Thằng người gỗ

Dịch giả : Bửu Kế

Chương 19

Đã bị bóc lột, Bích nô cô lại bị ba tháng tù

Trở về trong làng, Bích nô cô đếm nhẩm từng giây, từng phút. Khi biết
đã đến lúc rồi, nó liền theo con đường cũ trở lại cánh đồng Huyền Diệu.
Nó đi rất nhanh, quả tim đánh tích tắc như quả lắt một cái đồng hồ chạy
đều. Nó vừa đi vừa suy tính :
- Đáng lẽ mình chỉ có một nghìn đồng tiền vàng, thế mà trên cành cây sinh
thêm được đến hai nghìn ! Đáng lẽ hai nghìn, mình được ra đến năm nghìn,
đáng lẽ hai nghìn, mình thu vào một trăm nghìn. Chao ôi ! Mình sẽ thành
một vị đế vương giàu có biết bao nhiêu ! Mình thích có một toà lâu đài huy
hoàng, nghìn con ngựa gỗ và nhìn chuồng ngựa để đi dạo chơi. Mình lại
muốn có một hầm đầy rượu, một phòng đầy mứt bánh, đủ cả các thứ.
Trong trí đang miên man về những dự tính tốt đẹp thì Bích nô cô sắp đến
cánh đồng Huyền Diệu. Nó dừng chân lại nhìn thử có trông thấy một cây
nào mang nặng những đồng tiền vàng không ? Nhưng tuyệt nhiên nó không
thấy gì cả.
Nó bước ít bước nữa cũng chẳng thấy gì lạ cả.
Nó sinh nghi và mất hết tin tưởng.
Nó rút tay ra khỏi túi áo và đưa lên gãi đầu.
Trong lúc ấy nó nghe có tiếng cười vang lên đâu đấy.
Ngẩn nhìn lên, nó thấy trên cành cây một con két lớn đang rỉa mấy cái lông
cằn cỗi còn sót lại trên mình nó.
Bích nô cô hỏi một giọng giận dữ :
- Sao ngươi, lại cười ?
- Ta cười chỉ vì trong lúc gãi như thế này nó nhột nhột ở nách.
Bích nô cô không trả lời, nó đi đến rãnh nước, lấy nước giày múc nước
đem đến tưới vào chỗ chôn tiền.
Lần này một chuỗi cười ngạo mạn lại nổi lên giữa cánh đồng im lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.