Bích nô cô nổi xung hét lớn :
- Sao ngươi lại cười, hử két ? Quân thô tục không có lễ độ gì cả !
- Tao cười những đứa khờ dại hay tin nhảm nên bị những thằng tinh ranh
hơn lừa gạt.
- Ngươi nói ta ?
- Bích nô cô ơi ! ta nói ngươi chứ nói ai? Vì ngươi đã dại dột mà tin rằng
tiền có thể gieo và gặt được như loài đậu, loài dưa ở ngoài đồng. Trước kia
ta cũng tin nhảm như vậy và ngày nay ta đã bị trừng phạt. Nhưng đã muộn
mất rồi. Bây giờ thì ta biết rõ rằng :« Muốn kiếm năm ba đồng tiền một
cách lương thiện thì phải tự làm ra, hoặc bằng tay, hoặc bằng trí não» …
Thằng người gỗ bắt đầu run sợ. Nó hỏi :
- Ta không hiểu ngươi muốn nói gì ?
- Thủng thẳng ta giảng nghĩa cho mà nghe ! Lúc ngươi vào trong làng thì
Chồn và Mèo, chúng nó chạy đến đây. Chúng đào đất lấy số tiền của ngươi
rồi chạy vùn vụt như gió. Bây giờ thì làm sao mà bắt chúng được nữa !
Bích nô cô há hốc mồm ra. Nó không tin lời con két. Nó lấy mấy ngón
tay đào chỗ đất đã tưới nước. Nó đào mãi, đào mãi. Lỗ sâu xuống tưởng có
thể bỏ lút một cọng rơm dựng đứng. Nhưng mấy đồng tiền vàng không còn.
Bị thất vọng nó trở về làng và đến tòa án tố cáo với quan tòa về hai tên gian
phi đã trộm tiền của nó.
Quan tòa là một con khỉ, một con khỉ già được mọi người kính trọng vì
tuổi tác. Nó có một bộ râu dài, một cặp mắt kính chỉ có hai gọng vàng chứ
không có mặt. Nhưng nó vẫn phải đeo luôn vì trong mấy năm nay cặp mắt
nó bị sưng vù lên và nhức nhối khó chịu lắm!
Trước mặt quan Tòa, Bích nô cô thuật lại đầu đuôi vụ mất bạc. Nó kể tên,
họ và biệt danh của hai thằng kẻ cắp và xin Tòa xét xử.
Quan Tòa ra vẻ hiền lành và chăm chú nghe Bích nô cô thuật chuyện. Ông
ái ngại và cảm động lắm. Khi Bích nô cô dứt lời, thì quan Tòa đưa tay ra
với lấy cái chuông mà lắc.
Nghe tiếng chuông hai con chó bận áo cảnh sát chạy đến. Quan Tòa chỉ
Bích nô cô mà nói:
- Tên này đã bị người ta lấy mất bốn đồng tiền vàng. Hãy thộp cổ nó đem