- Ở trong chuồng gà.
- Tốt! Tao ra ngay bây giờ.
Trong nháy mắt, bác nhà quê đã đi ra, chui ngay vào chuồng gà bắt bốn
con chồn bỏ vào bị và cất giọng vui vẻ nói với chúng:
- Thế là chúng bây sa vào tay tao. Cũng muốn trừng phạt chúng bây
nhưng tao không phải là người độc ác. Đến ngày mai, tao xách chúng bây
ra tiệm ăn để họ nấu chúng bây như nấu thỏ. Thật là danh giá cho chúng
bây quá!
Đoạn bác ta đến gần Bích nô cô vuốt ve nó và trong câu chuyện, bác ta hỏi:
- Sao mày lại tìm ra được cuộc âm mưu của mấy tên trộm ấy? Còn con
Mê nê la, con chó trung thành của tao, lại không hay biết gì cả?
Bích nô cô định thuật lại những điều nó đã hiết, chuyện ký kết giữa con chó
và mấy con chồn, nhưng khi nghĩ lại con chó đã chết rồi thì nó tự bảo:
- “Tố cáo những người đã chết, phỏng có ích gì? Những kẻ đã chết, tốt
hơn là để cho họ an thân.”
- Lúc bọn chồn đến vựa lúa thì mày còn thức hay ngủ.
Bích nô cô đáp:
- Tôi ngủ, nhưng những tiếng thì thầm của chúng đã đánh thức tôi dậy.
Một con trong bọn đến nói với tôi như vầy: “Nếu bác hứa với tôi là nằm im
không sủa để đánh thức chủ bác dậy thì ngày mai chúng tôi sẽ biếu bác một
con gà thật béo đã vặt trụi lông rồi.” Ông đã nghe rõ chưa? Nó cả gan dám
gạ với tôi những điều như vậy! Tôi nói để ông biết rằng, tuy là một thằng
người gỗ mặc lòng, tính xấu gì thì xấu, chứ tôi không bao giờ lại chịu hạ
mình thông đồng với bọn bất lương.
- Mầy là một đứa trẻ tốt! Bác nhà quê vỗ vai nó nói như thế! Những
tính tốt ấy đã làm nên danh, nên giá cho mày. Và muốn tỏ lòng vui vẻ của
tao, tao cho mày trở về nhà ngay từ bây giờ.
Nói xong, bác nhà quê tháo cái vòng tròng chó