THÁNG SÁU TRỜI XANH LAM - Trang 219

“Anh không cần phải đưa em về, em sẽ tự về!”

Cô bước vào thang máy, nhanh chóng bấm nút đóng. Nhanh như chớp,

Thiên Lãng ngăn hai cảnh cửa đang chuẩn bị khép lại, nói: “Hạ Vi Lam,
đừng hà hiếp người khác quá đáng như thế!”

Vi Lam không đề phòng, lùi ra sau mấy bước, va vào thành thang máy.

Cô đứng dậy, tần ngần nói: “Em tưởng anh giận, không muốn đưa em về
nữa”.

“Đây chính là điều em hy vọng đúng không?” Anh lạnh lùng nhìn cô,

“hy vọng từ nay trở đi anh không nói gì với em nữa, biến mất khỏi của
sống của em!”

Có lương tâm chứng giám, em chưa bao giờ nghĩ như vậy.

Vi Lam mấp máy môi, nhưng không nói ra điều đó.

“Anh sẽ giúp em được toại nguyện”.

Thiên Lãng nói, ánh mắt ưu tư, khoé mép giật giật, đó là vẻ mặt mà cô

chưa nhìn thấy bao giờ.

Anh không về thẳng nhà mà lái xe lên đường cao tốc.

Mưa bay lất phất, buồn buồn, cảnh vật gần xa rất thê lương.

Đèn đường mờ ảo, cách một đoạn rất xa mới có một bóng đèn, hắt

xuống mặt đường ướt nhẹp.

Thiên Lãng vào số 5, rồ ga, xe chạy như bay.

Mặc dù sắc mặt Vi Lam tái nhợt, chân tay mềm nhũn, nhưng không

ngăn cản anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.