THANH CUNG MƯỜI BA TRIỀU - Trang 1291

thể biết được mà bắt. Lý luận kiểu đó, Tôn Văn bất cần những lời khuyên
của Đức, đi ra ngoài, chẳng thèm báo cho Đức, cứ ngang nhiên xông xáo
khắp nơi. Đã thế, Văn còn hay lảng vảng vào những nơi lưu trú học sinh
Trung Quốc ở Anh, chẳng coi bọn công sứ Trung Quốc ra gì cả.

Thế rồi bỗng một hôm, có một người đồng hương tỉnh Quảng Đông tới mời
Văn đi chơi. Văn chẳng nghi ngờ gì, liền đóng bộ vào đi ngay. Người đồng
hương nọ dẫn Văn đi loanh quanh mấy phố, đến một toà nhà, mời Văn
bước lên lầu. Khi lên tới trên lầu, quay lại nhìn không thấy người đồng
hương nọ đâu, lúc đó Văn chột dạ đâm nghi. Văn vội đẩy cánh cửa sổ bên
hông lầu, nhìn xuống dưới, bất giác hoảng hồn bạt vía, tóc gáy tự dưng
dựng ngược cả lên.

Thì ra Tôn Văn nhìn thấy một cây Long kỳ (cờ có thêu con rồng biểu hiện
cho Trung Quốc) đột nhiên kéo cao trên ngọn cột cờ, tung bay phấp phới
trước gió. Văn vội quay vào trong, lớn tiếng gọi mấy tiếng; tức thì phía
trong có một người đầy tớ chạy ra, trạc tuổi trung niên, vừa cười vừa hỏi
chuyện gì Tôn Văn cất tiếng hỏi:

- Đây là nơi nào? Tại sao mời ta đến, lại giam cầm ta nơi đây như vậy?

Người đầy tớ nọ mỉm cười nói:

- Ngài tới đây đã một lúc rồi mà vẫn chưa biết gì sao? Nơi đây chính là tư
gia của Củng công sứ Trung Quốc đấy. Sở dĩ có chuyện mời ngài tới đây là
vì hoàng đế nhà Thanh muốn tìm ngài về nước để làm quan. Điện văn gửi
tới tri chiếu cho ngài công sứ hiện có đây.

Nghe tên đầy tớ nói xong, Tôn Văn biết mình đã tự đưa cổ vào thòng lọng,
tra chân vào cùm rồi, có lắp cánh vào lúc này cũng khó mà thoát nổi. Văn
mặt tái xanh đi, bụng rối như tơ vò, suy đi nghĩ lại mãi mà vẫn không tìm ra
một kế nào thoát thân. Văn nghĩ rằng chỉ còn có mỗi một cách gửi thư cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.