THANH CUNG MƯỜI BA TRIỀU - Trang 1303

cách làm ăn của bọn ta xuống dốc mãi, thì chỉ còn nước tự tử hay bị gậy
thôi. Phải tìm cách khác mà sống. Trừ phi cái nghề làm quan lúc này còn
thì không nghề gì sống nổi. Các cậu nghĩ xem?

Tư và Bảy thoạt nghe nói phá lên cười, cười ngặt nghẽo, cười đến đổ ghế
xiêu bàn, cho rằng chú Ba nhà ta điên rồi.

Cười một lúc, Tư và Bảy mới chỉ vào mặt Ba mà bảo:

- Chú mày muốn được làm quan? Xin hỏi chú mày lấy cái tài gì, tư cách gì
mới được chứ?

Hỏi vậy xong, Tư và Bảy lại cười tiếp. Ba ta nghiêm ngay sắc mặt lại, cất
tiếng như quát vào hai tên kia:

- Tụi bay ngu lắm! Ngu thiệt! Ngu hơn ai hết! Làm quan đời nào, chứ đời
này thì, có cần tư cách gì đâu. Tụi bay chỉ cần có năm ngàn đồng bạc là
thành ông huyện ngay, nghe chưa?

Tư và Bảy nghe nói lấy làm lạ, hỏi ra mới rõ chuyện mua quan là thế nào,
nghe mê quá, bàn ngay tới kế hoạch thực hiện. Thế là cả ba anh chàng bán
quán chạy về nhà, có, gì bán nấy, bán hết bành cờ hiệu, thậm chí đến cái
váy của vợ, cái quần xà lỏn của con cũng mang đi bán, cốt làm sao thu đủ
được số tiền năm ngàn quan cho Ba để Ba ta lên đường mặc cả chức tri
huyện với bề trên…

Việc mua bán đã xong chỉ còn chờ. Chẳng bao ngày, ghế tri huyện Thanh
Điền khuyết, chàng Ba quán nhậu ta được bổ ngay vào đấy. Thật là trời
chiều người, cờ đã đến tay, lúc này tha hồ phất.

Khi bát quốc liên quân đánh Bắc Kinh, Ba mất số tiền lớn là một ngàn năm
trăm vạn, ấy thế mà ngoài số tiền một ngàn năm trăm vạn này đã thu lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.