THÁNH GIÁ RỖNG - Trang 67

"Sayoko cũng vậy sao?"

"Vâng, kiểu kiểu như thế. Có lẽ vậy. Cứ ở bên anh Michi là em lại nhớ

đến lúc mình còn hạnh phúc. Lúc ấy có anh Michi, có bé Manami..." Cô
khóc.

"Đâu phải em không được phép nhớ lại. Những kỷ niệm đó là bảo vật

mà."

"Em biết chứ. Nhưng đau lắm anh ạ. Em từng nghĩ giá tất cả chỉ là mơ

thôi. Giá mà vụ án chỉ là một cơn ác mộng, nhưng bây giờ Manami không
ở bên em, vì thế không thể chỉ là ác mộng được. Vậy nên, nếu vốn dĩ không
có Manami, nếu chuyện em mang thai rồi có Manami chỉ là một giấc mơ
mà em phải tỉnh lại, thì sẽ nhẹ nhõm hơn bao nhiêu."

Nakahara gật đầu đáp, "Anh hiểu."

Từ ngày hôm đó về sau, họ thường xuyên nói về chuyện này.

Họ đã hi vọng, sau khi án tử được thi hành, vụ án kết thúc, cảm xúc

trong họ sẽ có chuyển biến gì đó. Chẳng hạn như quên đi sự việc, hay tìm
ra lối thoát. Hoang đường hơn, họ thậm chí tưởng tượng chính mình có thể
sinh ra một lần nữa.

Thế nhưng, thực tế là chẳng có gì thay đổi. Thậm chí chỉ có cảm giác

mất mát ngày một lớn dần. Họ đã sống với mục đích khiến hung thủ phải
chịu án tử hình, rồi sau khi đạt được mục đích đó họ không biết giờ đây
mình nên sống vì cái gì.

Lẽ đương nhiên là dù Hirukawa có bị tử hình thì Manami cũng không

sống lại được. Tất cả chỉ là vụ án kết thúc bằng cái kết tử hình. Nakahara
đau đớn nhận ra cuối cùng anh và vợ cũng chẳng có trong tay được gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.