THÁNH GIÁ RỖNG - Trang 68

Anh không muốn quên Manami. Nhưng những ký ức đau khổ cứ từng

chút từng chút hiện ra, anh lại ước giá mà con bé để lại cho mình ký ức vui
vẻ nào đó. Tiếng khóc bi kịch ngày hôm ấy qua điện thoại vẫn vang lên
trong đầu anh.

Chắc chắn Sayoko cũng vậy. Có lẽ cô cũng nhớ lại hình ảnh chồng

mình đã khóc như thế nào.

Vụ án ấy không chỉ cướp Manami khỏi họ, mà còn lấy đi nhiều thứ

khác. Căn nhà anh vất vả tiết kiệm mua được cũng đã bán đi trong quá trình
xét xử. Sayoko nói nếu sống trong căn nhà đó cô sẽ không chịu nổi. Anh
cũng vậy. Các mối quan hệ của anh cũng trở nên gượng gạo. Mọi người
xung quanh giữ ý không tiếp xúc thân mật với gia đình anh. Công việc của
anh cũng thay đổi, bởi anh đã không thể tiếp tục sáng tạo ra cái gì nổi nữa.
Nhưng quan trọng hơn là cả anh và Sayoko đã không còn được nhìn thấy
nụ cười hạnh phúc từ tâm can của đối phương nữa.

Sayoko nói, cô muốn chuyển về nhà ngoại sống một thời gian. Nhà ba

mẹ đẻ cô ở Fujisawa thuộc tỉnh Kanagawa, khi Manami còn sống gia đình
họ thường về đó chơi vào mùa hè, bởi nơi đó gần biển.

Cũng tốt, Nakahara đồng tình.

"Có khi em sẽ cảm thấy tinh thần dễ chịu hơn. Mình cũng làm ba mẹ

phiền não một thời gian dài rồi. Em nên tranh thủ nghỉ ngơi đi."

"Vâng... anh Michi thì sao?"

"Anh ư? Anh làm gì bây giờ nhỉ?"

Đó là mẩu đối thoại thật lạ lùng. Câu chuyện chỉ đơn giản là vợ anh về

nhà ngoại, vậy mà lại chuyển sang đề tài cuộc sống sau này của anh. Bây
giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ lúc đấy, giữa hai người đã có một sự ngầm hiểu,
bọn họ đến đây là kết thúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.