THANH GƯƠM CÔNG LÝ - Trang 141

không gặp. Gần tối, trời lại đổ mưa phùn. Quyết liều, chàng bèn đi sâu vào
trung tâm khu phố chẳng lành đó, mướn được chỗ ngủ “qua đêm” với giá
chỉ có chín xu.

Đó là một nơi tồi tàn hơn cả quán trọ Hart mà chàng đã đến một lần. Nó

là một cái gác chứa đồ chạy suốt dọc mái nhà, muốn đến phải leo lên một
chiếc cầu thang ọp ẹp. Giường ngủ là những tấm bố được căng giữa hai sợi
dây to, như những chiếc võng. Ở đầu phòng là một “nhà bếp” rất bẩn, một
đám người rách rưới tay cầm xoong chảo và cà-mèn, đang chen lấn chung
quanh cái lò, giữa đám khói cay nồng.

Vừa liếc nhìn về phía đám người đó, Paul để nguyên quần áo nằm dài

trên võng, và đắp lên mình chiếc chăn mỏng màu xám mà người ta đưa cho
chàng.

“Sao, bạn không ăn tối à?”

Paul quay lại. Trên chiếc võng kế bên, một người đàn ông nhỏ thó,

gương mặt nhăn nheo, đang mỉm cười với chàng. Anh ta dựa người trên
một khuỷu tay trước mặt những bao đựng giấy dơ. Anh ta mặc một chiếc áo
choàng cũ, mang đôi giày vải mòn hết đế, lấm lem bùn đất, thủng lỗ được
bịt lại đến đâu hay đến đó bằng những tấm giấy bìa.

Anh ta thò bàn tay khẳng khiu vào một cái bao lấy ra một mẩu tàn thuốc

lá, dùng móng tay xé ra, đổ vào cái bao thứ nhì. Công việc tiến hành một
cách hết sức thành thạo, quen thuộc.

“Tôi sẽ nấu cho hai chúng mình, nếu bạn có cái gì để ăn.”

“Tôi rất tiếc. Trước khi đến đây, tôi đã ăn rồi.”

“Bạn hên quá! Tôi, tôi có thể nuốt hết cả một con bò” anh ta nói, mặt

nhăn lại tiếc rẻ “luôn cả sừng.”

Anh ta cẩn thận đóng kín cái bao đầy thuốc lại và nhét nó dưới lần áo sơ

mi. Anh vét các vụn thuốc còn lại trong bao kia vấn một điếu rồi nhét nó
lên tai. Xong, anh ta nhảy xuống đất - trông anh ta nhỏ thó đến buồn cười -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.