THANH GƯƠM CÔNG LÝ - Trang 165

Sprott mời với một vẻ niềm nở hơi quá lộ liễu: “Ngồi xuống dùng trà

với tôi. Tôi chỉ có một mình.”

“Tôi uống rồi.” Grahame trả lời rất lịch sự.

“Vậy hãy ngồi đây chơi một lúc. Chúng ta rất ít được gặp nhau.”

Luôn luôn cười nụ, Grahame ngồi ghé trên tay dựa của chiếc ghế bành.

Thấy vậy, Sprott nói đùa: “Anh đừng ngại. Tôi không có gì nguy hiểm đâu,
dầu cho ở đây người ta nói gì về tôi đi nữa cũng vậy.”

“Tôi cam đoan với ông.” Grahame đáp, có vẻ hơi bối rối: “Tôi không

bao giờ nghe…”

Sprott bật lên một tiếng cười, cố kềm mà vẫn to: “Không phải anh vừa

mới nói về tôi với các người kia cách đây một phút sao? Các anh không dễ
qua mặt một con cáo già như tôi đâu.” Ông cảm thấy mình đã đi quá lố: “Từ
lâu tôi đã rèn luyện những khả năng suy diễn của mình, giờ đây không lẽ nó
không có kết quả. Anh thấy không, Grahame? Không ai đạt đến một địa vị
như tôi mà lại không làm cho nhiều người khác phải thù ghét và ganh tị; họ
theo dõi, rình mò tôi, sẵn sàng cắn tôi một cái rồi la lên: “Chó sói! Chó
sói!” Chỉ một kẻ khùng khùng như Birley mới đánh thức bầy chó nhách dậy
thôi. Phải không?”

“Tôi có đọc mẩu tin của tờ ”Tin tức“ mà cũng không chú ý lắm.”

Grahame nói chầm chậm.

“Đây là một trò quảng cáo xấu hổ mà Birley bất ngờ dựng đứng lên.

Ông tổng trưởng rất bất bình. Ngay tối hôm ấy, trong một buổi tiếp tân tại
nhà Ancaster, bà vợ của Birley đã công khai khẳng định: ‘Từ lâu tôi biết
George là một kẻ ngốc nghếch, nhưng tôi vẫn còn hy vọng ông ấy có đủ
thông minh để đừng nổ súng vào bạn bè của ông ấy!’ Có bao giờ anh gặp
một trường hợp ngu xuẩn nào đến như thế không, Grahame? Người ta bảo
đảm với tôi rằng Birley sẽ không được ra ứng cử nữa.”

Grahame cúi đầu xuống. Rồi, ông lên tiếng: “Có lẽ Birley đã thành thật.

Nhưng dù sao thì một kẻ ngu xuẩn còn hơn là một kẻ khốn nạn chứ? Ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.