THANH GƯƠM CÔNG LÝ - Trang 166

chết, xin ông thứ lỗi cho.” Grahame nói tiếp vừa liếc nhìn chiếc đồng hồ
đeo tay, “Đã đến giờ tôi phải đi rồi.”

Và ông ta từ giã Sprott một cách rất lịch sự.

Gương mặt sa sầm, Sprott uống thêm một tách nước trà nữa, nhưng chỉ

thấy một vị đắng cay.

Cuộc nói chuyện vừa rồi chỉ làm cho Sprott thêm bực bội và sự bỏ đi

đột ngột của Grahame càng làm cho câu nói cuối cùng của ông này thêm
phần gay gắt. Cơn giận dữ, một lần nữa lại vò xé tâm hồn Sprott. Nhưng
không hề gì, ông đã từng gặp những khó khăn lớn hơn và đã từng thắng
những trận công kích nguy hiểm hơn nhiều.

Nhớ lại những chiến thắng trong thời gian qua. Sprott ngồi thẳng lên và

ưỡn mạnh vai. Chiếc môi dưới trề ra, đầy vẻ khiêu khích. Trông ông ta như
đang đứng trước bồi thẩm đoàn. Ông ta hối tiếc về thần kinh bị khủng
hoảng trong mấy ngày qua. Chẳng lẽ ông lại đẻ mất hết nhuệ khí, hay dừng
lại trước ngưỡng cửa quốc hội, trong khi tương lai huy hoàng đang dang tay
chào đón? Không… ngàn lần không!

Buồn bực, ông đứng dậy đi ra. Người gác cổng niềm nở chào ông với

một câu nhận xét về thời tiết. Với một vẻ thô lỗ cố ý, Sprott không đáp lại.
Ông bước lên một chiếc taxi, nói cho người tài xế địa chỉ của mình bằng
một giọng lạnh lùng.

Đến nhà ông ngạc nhiên thấy vợ đứng đón mình ở phòng ngoài. Bà hôn

ông và giúp ông cởi áo khoác: “Matthew, có một cậu thanh niên đang chờ
mình trong phòng khách. Cậu ta tỏ ra rất nhẫn nại… hay là mình nên tiếp
cậu ấy một chút rồi hãy ăn tối?”

Sprott nhướng đôi mày và toan nhắc vợ nhớ lệnh của ông: Không tiếp

người lạ ở nhà. Nhưng tình thương vợ bắt ông ta nín thinh. Ông nghiêng
đầu đẩy cửa phòng đọc sách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.