Chàng muốn xuất hiện ở một nơi công cộng và gào to lên cho tất cả mọi
người biết sự bất công mà cha chàng phải chịu.
Ý nghĩ này làm mắt Paul sáng lên. Chàng đứng dậy đến gài chốt cửa
thật kỹ, xong đến mở một cái tủ ở góc phòng, lấy ra vài tờ giấy và đặt
chúng xuống sàn nhà. Chàng quỳ xuống và bắt đầu viết lên đó những chữ in
hoa thật lớn. Chàng có hoa tay nên chỉ làm việc này trong một khắc dù mắt
đang mờ và tay đang run. Chờ cho nét chữ ráo mực, chàng đến buông mình
trên giường, không thay quần áo. Dù đầu óc, tâm hồn bừng lên vì mưu kế
vừa nghĩ ra, chàng vẫn ngủ được, nhưng là một giấc ngủ chập chờn.
Paul giật mình thức dậy lúc bảy giờ sáng. Một cơn đau đầu làm chàng
nhăn mặt nhưng đồng thời khiến chàng càng quyết tâm hơn. Paul cuộn tròn
các tờ giấy lại, đi ngang cửa phòng Lena, bước ra ngoài.
Mưa đã tạnh, buổi mai trong sáng, mát dịu như cảnh bình minh. Paul
dừng lại dưới mái che của một người đánh xe ngựa ở góc đường Duke’s
Court, sờ vào túi thấy có mấy đồng tiền, chàng gọi một tách cà phê và một
miếng bánh mì dày trét margarine. Ăn xong, chàng thấy khỏe, nhưng đi
chưa đến giữa đường thì toàn thân nổi cơn sốt và run lên bần bật. Paul cúi
mình xuống mé đường ói ra hết.
Khi Paul đến ngã tư đại lộ, chung quanh Công ty quảng cáo Khu hành
lang vẫn còn vắng vẻ. Lách mình qua một khe hở của dãy hàng rào, nơi
chàng đã từng sắp hàng chờ cùng những người sandwich, Paul tiến đến các
tấm quảng cáo chất đống trong một nhà kho bằng tôn rỉ. Chàng chọn hai
tấm còn mới và dùng cọ dán các áp-phích của chàng lên. Lúc toan vác
bảng, Paul bỗng nhìn thấy một đống dây xích bỏ rỉ sét trong góc.
Chàng nhớ đến hôm đi quảng cáo cho một buổi biểu diễn của nhà ảo
thuật Houdin
. Không chút ngần ngại, hành động một cách máy móc,
không cần suy nghĩ, như bị thúc đẩy bởi một sức mạnh kỳ lạ, chàng chọn
một dây xích nhỏ và chắc, có một ống khóa còn sử dụng được. Năm phút
sau, Paul ra khỏi sân với tấm bảng quảng cáo buộc chặt trên người.