THANH GƯƠM CÔNG LÝ - Trang 201

của thành phố Wortley, Paul tháo hai tấm bảng quảng cáo ra, đặt xuống đất,
rồi quấn sợi xích vào cổ tay; chàng tự buộc mình vào chân sắt của bức
tượng và bóp ống khóa lại. Đám người hiếu kỳ quay quanh Paul mỗi lúc
một đông và ồn ào hơn. Khi quay đầu lại, Paul ước lượng số người đứng
trước mặt đã lên đến cả trăm. Paul dùng bàn tay không bị xiềng nới rộng
chiếc cà vạt thắt quá chặt ở cổ. Chàng không cảm thấy sợ hãi hay xúc động,
cương quyết sẽ nói lên nỗi oan ức của cha trước các công dân của Wortley.
Dịp may đã đến: mọi người đang lắng tai nghe; Lena bảo rằng những người
nghèo bao giờ cũng có lòng và đây là dịp tốt nhất để chàng xác nhận điều
đó. Phải chi đầu chàng ít đau nhức hơn! Nhưng sự đau nhức này cũng chưa
khó chịu bằng cái cảm giác chàng đang sống trong một khung cảnh nửa hư
nửa thực: hai chân như bị cột vào những quả bóng và đang lơ lửng giữa
không trung. Paul đưa lưỡi liếm đôi môi khô: “Thưa các bạn, tôi đến đây để
nói lên… những điều mà các bạn phải được biết. Tôi tên là Mathry, và cha
tôi đang bị ở tù…”

Câu nói này làm cả đám đông cười rộ. Paul lặng yên chờ đợi.

“Cha tôi bị tù đã mười lăm năm nay vì một tội ác mà ông không hề

làm.”

“À! Anh bạn hãy đi chỗ khác mà kể chuyện!” Một giọng khác đáp lại.

Tiếng cười rộ lại nổi lên, tiếp theo là những tiếng la ó.

“Im! Để hắn nói!”

“Tôi có bằng chứng về sự vô tội của cha tôi, nhưng không ai muốn nghe

tôi…”

“Chúng tôi cũng thế, anh bạn ơi! Nói to lên.”

“Nào! Nói đi! Nói đi! Kể đi!”

Paul nuốt nước miếng. Chàng hiểu, mặc dù rất cố gắng, giọng nói của

chàng vẫn quá yếu ớt, không đủ để gây tác động. Chàng ráng hết sức: “Cha

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.