THANH GƯƠM CÔNG LÝ - Trang 207

“Anh đừng có dại.” Một sự im lặng, và Sir Matthew nói tiếp bằng một

giọng dịu dàng hơn: “Hãy nghe đây, Dale. Anh đã tìm đúng được chữ để
chỉ hắn, chữ ”ngu dại“. Không còn nghi ngờ gì nữa: cậu thanh niên này là
một trường hợp bệnh tâm thần.”

Dale vẽ hình trên sổ ghi chép của ông để cố giữ bình tĩnh. Đoạn, giơ cậy

bút chì lên, ông nhìn chăm chú vào bước tường trước mặt. Viên biện lý nói
tiếp, giọng êm ái: “Nếu như vậy, cậu ta sẽ thoát khỏi thẩm quyền xét xử của
tòa án và sẽ được chữa bệnh trong một cơ sở của chúng ta: cơ sở chuyên trị
bệnh tâm thần.”

“Một nhà thương điên?” Ông còn dọ dẫm.

Viên biện lý thốt lên bằng một giọng thương hại: “Xin anh hãy hiểu

dùm cho, Dale thân mến, những chữ ”nhà thương điên“ và ”người điên“
không còn ở trong từ vựng của xã hôi văn minh nữa. Chúng ta sẽ phạm một
sai lầm không thể tha thứ nếu dùng những chữ đó khi nói đến cái cơ sở
tuyệt diệu của Dreen.”

“À! Dreen!” Dale thì thầm bằng một giọng không thể diễn tả được.

“Dĩ nhiên,” Sir Matthew nói tiếp: “chúng ta sẽ cần có vài yếu tố để biện

minh cho việc quản thúc thằng nhỏ. Dale, anh hãy cho tôi biết vài điều về
nó. Nó có vẻ quậy phá không? ”

“Có!” Dale nhìn nhận: “Cũng có thể coi là quậy phá.”

“Còn bạn bè nó? Có ai chăm sóc nó không?”

“Nó có một bà mẹ… và một vị hôn thê ở Belfast, nhưng hình như họ

không ngó ngàng gì đến nó. Khoảng thời gian sau này, suốt ngày nó sống
lang thang ngoài đường phố.”

“Thằng bé đáng thương!” Viên biện lý thở dài: “Tất cả những yếu tốt

này chứng tỏ nó cần phải được chăm sóc một cách thích hợp. Ngày mai nó
sẽ ra tòa đúng không?”

“Phải, có giải pháp nào khác hơn.” Dale đáp, giọng rắn lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.