THANH GƯƠM CÔNG LÝ - Trang 225

Hình như chàng thấy một vẻ thách thức trong đôi mắt kiêu hãnh và u

buồn của Lena, và đồng thời gương mặt nàng biểu lộ một sự chịu đựng sâu
xa khiến chàng vội quay mặt về phía vách tường: “Cũng không sao, tôi đã
biết điều này từ trước.”

Lena tái mặt. Lúc này đôi mắt nàng có vẻ cầu khẩn. Nhưng sau đó nàng

lại giữ bình tĩnh.

Im lặng kéo dài hồi lâu. Paul đã cố gắng đè nén một cơn ho dữ dội.

Chàng nói hổn hển: “Tôi cảm thấy rất mệt.”

Lena không ngần ngại nữa. Nàng vội vã đi ra.

Phòng bệnh của bác sĩ Kerr chỉ cách đó hai trăm thước. Đó là một bác sĩ

trẻ mới vào nghề, đang cố gắng tìm một số thân chủ trong khu phố. Lena
nghe nói ông là một bác sĩ giỏi và khả ái.

Phòng mạch đã đóng cửa, nhưng một tấm thẻ đính trên cửa lớn cho biết

số điện thoại của bác sĩ. Lena đến gọi điện thoại công cộng ở góc đường.
Một giọng nói đàn bà trả lời rằng bác sĩ đã đi khám cho một người bệnh
nặng; khi nào ông trở về, bà sẽ báo lại.

Lena bước ra, vẻ xanh xao, lo lắng. Nàng có nên chấp nhận sự chậm trễ

này không? Có nên mời một bác sĩ khác không? Nàng tự trách mình đã do
dự quá lâu, bây giờ mới nhận thấy sự chăm sóc khẩn cấp và hữu hiệu của
một bác sĩ là điều cần thiết. Không thể để mất một giây nào nữa.

Trở về phòng, nàng thấy Paul dường như đang ngủ. Và sự chờ đợi như

kéo dài vô tận. Tới mười một giờ đêm bác sĩ mới đến. Ông ta mệt mỏi, nét
mặt bơ phờ. Ông hỏi những câu ngắn ngủn khô khan, nhưng lại khám bệnh
rất kỹ. Khám xong, ông rời khỏi giường và nhìn đồng hồ.

“Anh ấy bệnh thế nào, thưa bác sĩ?” Lena cảm thấy khó khăn lắm mới

thốt được nên lời. “Có nặng lắm không?”

Người bác sĩ trẻ làm việc suốt cả ngày và bây giờ cũng chưa ăn tối. Tuy

nhiên ông vẫn trả lời một cách kiên nhẫn: “Anh ấy bị chứng sưng màng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.