THANH GƯƠM CÔNG LÝ - Trang 240

“Được rồi.”

“Cám ơn. Tối nay mời cậu đến ăn tối, và nhớ đừng quên Eva. Chúng ta

sẽ cố gắng vui lên một chút. Chúng ta đã thắng, đã thành công, phải không
?” Ông chủ bút vừa lấy chiếc áo khoác ngoài từ trên cái móc áo xuống vừa
nói tiếp: “Đáng lẽ chúng ta phải nhảy múa vì vui mừng mới phải. Cái gì đã
ngăn cản chúng ta như thế?”

“Chắc là vì phản ứng của cơ thể.” Dunn trả lời theo phỏng đoán:

“Chúng ta đã làm việc hết sức mệt nhọc, đã sử dụng những sức lực cuối
cùng của mình, và Mathry đã được tự do… Chúng ta đã cải từ hoàn sinh
anh ấy.”

“Điều quan trọng bây giờ là xem Lazare

[17]

có cảm nghĩ như thế nào khi

ra khỏi nấm mồ của mình.”

Sau những lời khó hiểu đó, Mc Evoy lắc đầu bước ra. Chỉ trong mười

lăm phút, Dunn viết xong bài báo của mình. Ông nhấn chuông gọi cậu bé
giúp việc tới, trao bản thảo rồi bước ra khỏi phòng của ông. Ông toan đích
thân đem tin mừng đến cho Paul ở bệnh viện; đó là một điều thích thú mà từ
lâu ông đã thầm nhủ sẽ dành riêng cho mình. Nhưng một ý nghĩ làm Dunn
từ bỏ ý định trên. Cố nén một nụ cười, - ông vẫn không sao đàn áp được
bản chất tình cảm của mình, - ông hất ngược chiếc nón về phía sau và bước
ra.

Ông đến số 61, khu phố Ware, gặp bà Hanley vừa từ Luân Đôn trở về,

đang ủi quần áo trong nhà bếp.

“Chào bà Hanley. Cha của Paul sắp được thả. Tin này đã được chính

thức xác nhận. Tôi muốn nhờ Lena đến bệnh viện báo tin này cho Paul. Tôi
nghĩ rằng nàng làm việc này thành công hơn tôi nhiều. Vậy xin vui lòng
mời cô ấy xuống đây.”

Bà Hanley cắn môi: “Lena không còn ở đây nữa. Khi trở về, tuần vừa

rồi, tôi thấy gian phòng của cô ấy trống trơn. Cô ấy để lại cho tôi một bức
thư cho biết cô ấy đi luôn, không ở đây nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.