THÁNH KHƯ - Trang 127

Đặc biệt lúc này, con nghé vàng lại toét miệng cười như đang im lặng chế
giễu gã. Ánh mắt lúc này cũng quá rõ ràng rồi.

Sau nửa đêm, bọn họ rời xa dã núi Thái Hành sơn. Trong vùng núi yên tĩnh
đã không còn cảm thụ được khí tức khủng bố trên người bọn hung cầm
mãnh thú nữa rồi.

Ánh trăng như nước, rơi vãi trong rừng, lại có ánh xanh mịt mờ rực rỡ chảy
qua….

“Người anh em, cậu đã từng nhìn thấy cây nhỏ thần kỳ như thế trên ngọn núi
đồng xanh ư? Đóa hoa bị ba con quái vật đoạt mất còn cậu không có thu
hoạch gì sao?” Chu Toàn hỏi thăm.

“Có bốn cánh hoa rơi vào lòng bàn tay tôi.” Sở Phong đáp.

“Thật à!” Trước đó Chu Toàn chỉ thuận miệng hỏi bừa, ở trong mắt gã, có
kim điểu, thần ngao, hắc ngưu ở tại đó, Sở Phong còn sống đã là phước đức
rồi.

Chương 22: Ngưu Ma Vương

Mà thời điểm này, con nghé vàng rất kích động, trực tiếp lao đến, dùng đầu
của nó dí vào bàn tay Sở Phong, trợn tròn con mắt, như là cố gắng tìm hiểu
điều gì.

“Đã qua rất nhiều ngày, sớm đã không thấy gì nữa rồi.” Sở Phong cười cười.

Nhưng mà, con nghé vàng vẫn không chịu bỏ đi, cứ vây quanh hắn, ánh mắt
cổ quái, thậm chí còn đứng thẳng lên, duỗi chân trước ra chỉ vào Sở Phong,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.