THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 118

bao giờ vào bếp không?”

Trần Hướng Viễn cười: “Xin lỗi, anh không biết nấu nướng. Bình

thường nếu không phải tiếp khách thì anh về nhà bố mẹ ăn cơm. Họ sống
cách đây không xa lắm. Như thế có phải là mất điểm lắm không?”

Vương Xán lắc đầu cười: “Nếu anh biết nấu ăn thì em sẽ tự ti lắm.”

“Điều quan trọng là hiệu quả cơ. Em có biết vì sao mà Lưu Hạo theo

đuổi được Ngô Tĩnh không? Chính là nhờ vào tài năng nấu nướng đấy.
Món tây món ta, món gì cậu ấy cũng là cao thủ. Ngô Tranh nói có một số
món ăn chưa cần kể đến hương vị, quá trình nấu cũng đã phức tạp đến mức
xa xỉ, làm cô ấy sau khi đưa vào miệng rồi, cảm giác không gì có thể đền
đáp, chỉ đành lấy chính mình ra để trả.” Anh nửa đùa nửa thật nói: “Nghe
cô ấy nói như vậy, chút nữa là anh đã đi bái Lưu Hạo làm sư phụ để học
nấu ăn rồi.”

“Em cứ nghĩ, chỉ có mẹ em mới hay dặn dò con gái kiểu nguyên tắc

thục nữ hiền thê như “Quản được dạ dày người đàn ông tức là đã giữ được
trái tim họ”. Em phải về nhà kể lại sự tích của Lưu Hạo với mẹ mới được.
Con trai thời nay giác ngộ đến mức này rồi, mẹ sẽ không bắt em xuống bếp
cùng bà nữa.”

Anh nhìn cô cười: “Anh pha café cũng không tệ, có thể coi như một

mở đầu tốt đẹp rồi nhỉ?”

Vương Xán không thể ngừng nghĩ về hàm ý sâu xa trong câu nói của

anh, tim bỗng đập liên hồi. Nhưng Trần Hướng Viễn lại dường như hoàn
toàn không cảm nhận được nhịp đập vội vàng của trái tim cô, anh quay đầu,
ấn vào nút điều chỉnh nhiệt độ trên ấm café, chăm chú đợi café chảy ra quá
nửa ấm rồi tắt máy. Anh đổ café đã pha ra cốc, bọt café màu nâu đỏ rất bắt
mắt, hương thơm đậm đà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.