THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 455

đương, hẹn hò, không thể nào đồng ý với anh chuyện gì, lại càng không thế
nào hứa hẹn với anh.”

“Em đừng suy nghĩ quá nhiều, anh đã nói rồi, anh không yêu cầu em

phải làm gì hết.”

“Nhiều lúc không có yêu cầu gì chính là một yêu cầu lớn nhất, cái

này…” Vương Xán suy nghĩ một hồi, sau cùng cũng nói tiếp: “Em thực sự
không thể nào nhận nổi.”

Hoàng Hiểu Thành cảm nhận được sự mệt mỏi, rệu rã trong giọng nói

của Vương Xán: “Giọng em tại sao lại khàn thế, cảm thấy không khỏe
sao?”

“Không, em không sao cả. Xin lỗi, đến lúc em phải lên máy bay rồi.”

“Được, có gì để sau Tết chúng ta nói tiếp. Em đi chơi vui vẻ nhé.”

Sau chuyến bay hơn tám mươi phút, Vương Xán xuống sân bay Hạ

Môn thuận lợi. So với lúc rời khỏi Hán Giang, tuy rằng thời tiết ở Hạ Môn
nhiều mây, không có mặt trời như cô mong muốn, nhưng nhiệt độ ấm áp,
không khí trong lành, không có chút dấu vết gì của mùa đông lạnh giá.
Điều quan trọng là không gian yên tĩnh, không nghe thấy tiếng pháo hoa ồn
ào, giống y như bước vào một thế giới khác.

Vương Xán ở lại một khách sạn gần trường đại học Hạ Môn, cất xong

hành lí, cô liền gọi điện báo bình an cho bố mẹ. Sau đó, cô vào khuôn viên
trường đại học Hạ Môn nổi danh bấy lâu nay. Khuôn viên trường học lưng
tựa núi, mặt hướng biển nổi danh toàn quốc này đích thực là danh bất hư
truyền, đang vào dịp nghỉ, trong trường vô cùng yên lĩnh, cây cối xanh tốt,
từng tòa kiến trúc gạch đỏ ngói xanh tọa sát bên nhau, tất cả cảnh vật tạo
nên vẻ đẹp tú lệ. Hồ phù dung trong trường không to lắm, mặt hồ lặng như
gương, in lại cảnh vật xung quanh, vô cùng tráng lệ, trên mặt nước một đôi
thiên nga đang bơi chậm rãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.