THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 470

Vương Xán tưởng tượng thái độ của mẹ, cảm thấy ngần ngại, lại

không nhịn được mừng thầm trong lòng.

“Hôm giao thừa, sau khi gọi điện thoại cho em, anh không an tâm chút

nào.”

“Ngày hôm đó em không hề cố chấp, biểu hiện vô cùng bình tĩnh còn

gì.”

“Chính thái độ bình tĩnh đó mới khiến anh hoảng sợ.”

Vương Xản bĩu môi nói: “Ồ, thì ra anh chỉ sợngười khác biểu hiện

giống mình thôi đúng không?”

Trần Hướng Viễn mỉm cười khổ sở: “Ngày đầu tiên anh lái xe đưa

Minh Vũ ra sân bay. Mối quan hệ giữa anh ấy và Vu Lâm có vấn đề, tranh
cãi vô cùng dữ dội, sau đó Vu Lâm không thèm quan tâm đến Minh Vũ, đề
nghị li hôn, một mình quay về nhà mẹ đẻ ở Đông Bắc ăn Tết. Minh Vũ
định bay về đó tìm Vu Lâm níu kéo lại mọi thứ, có điều bản thân anh ấy
cũng nói không hề có chút chắc chắn nào hết. Anh liền nghĩ nếu anh cứ đợi
cái được gọi là “sau này hãy tính” của em, có lẽ sẽ mãi mãi chẳng còn cơ
hội bộc bạch với em điều gì nữa. Anh không thể để mối quan hệ giữa hai
chúng ta đi đến bước đường không thể nào cứu vãn được.”

“Hai người họ đã có khoảng thời gian dài yêu nhau thật không ngờ…”

“Đúng thế, em nhìn căn biệt thự kia…”

Lúc này hai người đã bước vào một khu đường núi gập ghềnh, người ở

nơi đây rất ít, rừng cây mọc um tùm, những cây liễu rũ lả lướt trong gió,
che đi cả khoảng trời. Phía sau rặng liễu này là một tòa biệt thự cổ kính
được khóa cẩn thận, mái nhà đen bụi đã bị tổn hại, nền gạch màu hổ phách
cho thấy lịch sử lâu năm của nơi đây, những ngọn cỏ dại màu vàng úa lay
động trong gió, cho thấy căn biệt thự này đã bị bỏ hoang từ rất lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.