THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 105

chiếc rương được ánh lửa chiếu sáng và bóng tối ở đằng sau. Rồi ông nói,
“Các cô cậu có muốn gặp con trai tôi không?”

“Tất nhiên,” Emma nói.

Cô đứng dậy, cả tôi và vài người khác cũng làm theo.

Bekhir giơ một bàn tay lên. “Tôi e là thằng bé hơi nhút nhát. Chỉ mình cô

thôi,” ông nói, chỉ vào Emma, “và cậu” – ông chỉ vào tôi – “cả cái cậu nghe
thấy tiếng nhưng không thấy người nữa.”

“Ấn tượng đấy,” Millard nói. “Thế mà tôi đã cố gắng đến thế để thật kín

đáo!”

Enoch lại ngồi xuống. “Tại sao tôi cứ bị gạt ra ngoài mọi thứ vậy? Tôi có

mùi à?”

Một người phụ nữ Digan mặc váy phồng lướt vào vòng sáng của đống

lửa trại. “Trong khi họ đi, tôi sẽ xem chỉ tay và đoán vận cho các cô cậu,”
bà nói. Người phụ nữ quay sang Horace. “Có thể đến một ngày kia cậu sẽ
leo lên đỉnh Kilimanjaro!” Rồi sau đó nói với Bronwyn – “Hay cưới một
người đàn ông giàu có, điển trai!”

Bronwyn khịt mũi. “Giấc mơ ưa thích nhất của tôi.”

“Tương lai là chuyên môn của tôi, thưa bà,” Horace nói. “Hãy để tôi cho

bà thấy nó được thực hiện như thế nào!”

Emma, Millard và tôi rời khỏi họ và bắt đầu đi qua khu trại cùng Bekhir.

Chúng tôi tới một cỗ xe thùng trông có vẻ giản dị, ông leo lên bậc thang
ngắn và gõ cửa.

“Radi?” ông dịu giọng gọi. “làm ơn ra đi nào con. Ngoài này có người

tới gặp con này.”

Cửa nhích ra một chút và một người phụ nữ ló ra. “Thằng bé sợ. Nó

không chịu rời khỏi ghế.” Bà nhìn qua chúng tôi thật cẩn thận, sau đó mở
rộng cửa và mời chúng tôi vào. Chúng tôi leo lên các bậc thang và chui vào
một không gian chật chột nhưng ấm cúng và có vẻ vừa được dùng làm
phòng khách, vừa được dùng làm phòng ngủ và bếp. Có một chiếc giường
kê dưới khung cửa sổ hẹp, một cái bàn và ghế, một bếp lò nhỏ thoát khói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.