THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 108

“Tại sao cậu ấy không thể nói về tương lai của chúng ta như thế?”

Emma nhún vai. “Năng lực của Horace có thể vô dụng đến kinh khủng.

Cậu ta có thể tuồn tuột tiên đoán hết cả đời cho những người lạ hoắc, nhưng
với chúng ta, cậu ấy gần như hoàn toàn bị chặn đứng. Cứ như thể cậu ta
càng quan tâm đến ai thì càng thấy ít về người đó hơn. Cảm xúc che khuất
tầm nhìn của cậu ấy.

“Chẳng phải chúng ta ai cũng vậy sao,” một giọng nói vang lên từ phía

sau chúng tôi, chúng tôi ngoảnh lại thì thấy Enoch đứng đó. “Và về chuyện
đó, tớ hy vọng cậu không làm anh chàng người Mỹ sao nhãng quá mức,
Emma thân mến. Thật khó canh phòng hồn rỗng khi cái lưỡi của một quý
cô trẻ tuổi cứ kề sát tai như thế.”

“Đừng có ghê tởm thế!” Emma nói.

“Tớ không thể lờ Cảm Giác đi được dù có muốn đi nữa,” tôi nói, dù tôi

thực sự ước gì có thể lờ đi được cảm giác ủy mị sến sẩm là Enoch đang
ghen với tôi.

“Vậy hãy nói cho tớ biết về cuộc gặp bí mật của mấy người đi nào,”

Enoch nói. “Có phải đám Digan thực sự bảo vệ chúng ta vì một mối liên
minh xưa rích nào đó mà chẳng ai trong chúng ta từng nghe tới không?”

“Ông thủ lĩnh và bà vợ có một đứa con trai đặc biệt,” Emma nói. “Họ hi

vọng chúng ta có thể giúp cậu ấy.”

“Thật điên rồ,” Enoch nói. “Họ thiếu chút nữa khiến chính mình bị lũ

lính kia lóc thịt sống chỉ vì một thằng bé thôi sao? Đúng là cảm xúc làm mờ
mắt thật! Tớ cứ nghĩ họ muốn bắt bọn mình làm nô lệ vì năng lực của bọn
mình, hay ít nhất cũng mang bọn mình ra bán đấu giá – nhưng thế đấy, tớ
luôn đánh giá người khác quá cao.”

“Ồ, cậu đi tìm một con vật chết nào đó mà chơi đi,” Emma nói.

“Tớ sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi chín mươi chín phần trăm nhân loại,”

Enoch nói, rồi lắc đầu bỏ đi.

“Đôi khi tớ nghĩ cậu ta có một phần là máy móc,” Emma nói. “Da thịt

bên ngoài, kim loại bên trong.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.