THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 118

Một quy tắc đã được xác lập là nếu không cần thiết chúng tôi cần tránh

tiếp xúc bằng mắt với những người bình thường, vì những cái nhìn có thể
dẫn tới những cuộc trò chuyện, rồi từ trò chuyện dẫn tới các câu hỏi, và
những đứa trẻ đặc biệt cảm thấy khó mà trả lời những câu hỏi do người lớn
bình thường đặt ra mà không gợi ra thêm những câu hỏi nữa. Tất nhiên, nếu
có điều gì mời gọi các câu trả lời thì đó là một nhóm trẻ con bộ dạng nhếch
nhác không có người lớn đi kèm giữa thời buổi chiến tranh – nhất là lại còn
có một con chim ăn thịt to vuốt sắc đậu trên vai một trong số các cô bé –
song cư dân thị trấn dường như chẳng hề để ý tới chúng tôi. Họ xúm lại
quanh các dãy dây phơi quần áo hay trước cửa các tửu quán trên các con
phố hẹp ngoằn ngoèo của Coal, bộ dạng ủ rũ như những bông hoa héo,
thoáng đưa mắt về phía chúng tôi rồi lại nhìn đi chỗ khác. Họ còn nhiều nỗi
lo toan khác nữa.

Ga tàu nhỏ tới mức tôi tự hỏi liệu các đoàn tàu có nhọc công dừng bánh

ở đó không. Phần duy nhất có mái che là quầy bán vé, một túp nhà nhỏ nằm
giữa một khoảng sân phơi ra giữa trời. Bên trong túp nhà có một người đàn
ông đang ngủ gật trên một chiếc ghế, đôi mắt kính hai tròng dày như thành
vỏ chai tụt xuống trên sống mũi ông ta.

Emma gõ mạnh lên cửa sổ, làm người bán vé giật mình bừng tỉnh. “Cho

tám vé đi London!” cô nói. “ Chúng cháu cần tới đó trong chiều nay.”

Người bán vé nhìn chúng tôi chằm chằm qua lớp kính. Ông ta gỡ cái

kính hai tròng của mình xuống lau sạch rồi lại đeo lên, để cho chắc không
phải đang nhìn nhầm. Tôi tin chắc trông chúng tôi thực sự gây sốc: quần áo
chúng tôi bê bết bùn, tóc tai nhờn bẩn, dính bết lại dựng lên dựng lên theo
những góc độ kỳ cục. Và có lẽ chúng tôi cũng nặng mùi nữa.

“Rất tiếc,” người bán vé nói. “Tàu kín chỗ rồi.”

Tôi nhìn quanh. Ngoài vài người đang ngủ gật trên các bang ghế, nhà ga

vắng tanh.

“Thật lố bịch!” Emma thốt lên. “Bán vé cho chúng cháu ngay, nếu không

cháu sẽ báo cáo về ông lên cơ quan quản lý đường sắt vì phân biệt đối xử
với trẻ em!”

Nếu là tôi thì tôi đã nói năng nhẹ nhàng hơn với người bán vé, song

Emma thì không có chút kiên nhẫn nào với sự khinh khỉnh làm cao của các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.