THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 122

chết. Cô Peregrine đã trở nên hoàn toàn bất động, nằm trên tay Bronwyn
với đôi mắt nhắm nghiền, hai chân chìa ra cứng đơ. Sau đó tôi nhận ra bà
chỉ đang giả bộ.

“Ông thấy chưa?” Bronwyn nói. “Không phải chim thật. Chỉ là chim

nhồi thôi.”

“Lúc trước ta thấy nó cử động!” người soát vé nói.

“Nó là… à… một món đồ chơi chạy cót,” Bronwyn nói. “Ông xem nhé.”

Bronwyn quỳ gối xuống, đặt cô Peregrine xuống đất bên cạnh mình, rồi

đưa tay xuống dưới cánh chim làm bộ đang vặn cót. Một khoảnh khắc sau
mắt cô Peregrine mở ra và bà bắt đầu nhảy vòng quanh, bắt đầu lắc lư cứng
nhắc như máy, còn đôi chân nhảy bật lên bật xuống như lắp lò xo. Cuối
cùng, bà sững lại rồi nằm lăn ra, bất động như một mô hình. Một màn biểu
diễn thực sự đáng đoạt giải Oscar.

Người soát vé có vẻ gần như – song chưa hoàn toàn – bị thuyết phục.

“Được rồi,” ông ta đằng hắng, “nếu đó là một món đồ chơi, cháu làm ơn

cất nó vào thùng đồ chơi của cháu nhé.” Ông hất hàm về chiếc rương
Bronwyn đã đặt xuống ke ga.

Bronwyn do dự. “Đây không phải…”

“Vâng, được thôi, không có gì khó cả,” Emma vừa nói vừa mở nắp khóa

rương. “Bỏ nó vào trong này đi chị!”

“Nhưng sẽ thế nào nếu không có không khí trong đó?” Bronwyn khẽ thì

thầm với Emma.

“Thì chúng ta sẽ khoét vài cái lỗ vào thành rương!” Emma thì thầm đáp

lại.

Bronwyn cầm cô Peregrine lên và nhẹ nhàng đặt bà vào trong cái rương.

“Rất xin lỗi, thưa cô,” cô thì thầm, hạ nắp rương xuống rồi khóa lại.

Cuối cùng người soát vé cầm lấy vé của chúng tôi.“Hạng nhất!” ông ta

ngạc nhiên thốt lên.“Toa của các cháu ở tận đầu đoàn tàu.” Ông ta chỉ về
phía đầu cuối ke ga. “Tốt nhất các cháu nên nhanh lên!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.