THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 123

“Bây giờ ông ấy mới chịu nói cho chúng ta biết!” Emma nói, và chúng

tôi hối hả chạy dọc theo ke ga.

Với một màn hơi nước xì ra và tiếng kim loại và chạm khi chuyển động,

đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh bên cạnh chúng tôi. Lúc này nó mới chỉ nhích
đi chầm chậm, nhưng theo mỗi vòng bánh lăn nó lại chạy nhanh hơn một
chút.

Chúng tôi đã chạy tới ngang với toa hạng nhất. Bronwyn là người đầu

tiên nhảy lên qua cửa toa đang mở. Cô để cái rương của mình xuống lối đi
giữa toa và đưa tay giúp Olive lên tàu.

Thế rồi từ phía sau chúng tôi một giọng nói hét lớn, “Dừng lại! Xuống

khỏi đó!”

Đó không phải là giọng người soát vé. Giọng nói này trầm hơn, quyền uy

hơn.

“Tớ thề là nếu có thêm một người nữa tìm cách ngăn chúng ta lên chuyến

tàu này…” Enoch nói.

Một phát súng vang lên, và cú sốc đột ngột nó gây ra làm chân tôi bị vấp.

Tôi loạng choạng nhào ra khỏi khung cửa toa và bật lùi xuống sân ga.

“Tao nói dừng lại!” giọng nói đó lại gắt lên, và ngoái lại nhìn, tôi thấy

một người lính mặt quân phục đứng trên sân ga, quỳ gối xuống trong tư thế
ngắm bắn, súng trường chĩa về phía chúng tôi. Cùng hai tiếng nổ đinh tai,
hắn bắn thêm hai phát đạn nữa sượt qua trên đầu chúng tôi để đặt được mục
đích của mình. “Xuống tàu và quỳ gối xuống!” hắn nói, hối hả rảo bước về
phía chúng tôi.

Tôi đã định chạy lên tàu, nhưng rồi tôi thoáng thấy đôi mắt tên lính, và

màu trắng đục không hề có đồng tử của chúng thuyết phục tôi đừng làm
vậy. Hắn là một xác sống, và tôi biết hắn sẽ không buồn cân nhắc trước khi
bắn hạ bất cứ ai trong chúng tôi. Tốt hơn đừng cho hắn lý do làm vậy.

Bronwyn và Olive hẳn cũng có cùng suy nghĩ, vì họ xuống khỏi tàu và

quỳ gối xuống cạnh chúng tôi.

Chỉ thiếu chút nữa, tôi thầm nghĩ. Chúng tôi chỉ thiếu chút nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.