THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 125

“Chúng mày không được tách khỏi hàng,” hắn nói, nhìn trừng trừng vào

lần lượt từng người trong chúng tôi. “Chúng mày không được chạy. Tao còn
mười lăm viên đạn – đủ để khoét hai cái lỗ lên mỗi đứa chúng mày. Và
đừng cho là tao không thấy áo khoác của mày, thằng nhóc vô hình. Cứ thử
đi tao phải đuổi theo mày xem, tao sẽ xẻo cả hai ngón tay cái vô hình của
mày ra làm kỷ niệm.”

“Vâng, thưa ông,” Millard nói.

“Không được nói gì hết!” gã lính gắt gỏng. “Giờ đi đều bước!”

Chúng tôi đi ngang qua trước quầy vé, người bán vé giờ đã đi đâu mất,

rồi ra khỏi nhà ga, ra ngoài phố. Cho dù các cư dân Coal chẳng buồn liếc
mắt nhìn chúng tôi tới lần thứ hai lúc chúng tôi đi vào thị trấn trước đó, giờ
họ ngoái đầu nhìn theo chăm chăm như những con cú khi chúng tôi bị giải
đi thành một hàng trước họng súng. Gã lính giữ cho chúng tôi đi ngay ngắn
trong hàng, cấm cảu quát nạt khi ai đó đi trệch hàng quá xa. Tôi đi sau
cùng, hắn đằng sau lưng tôi, và tôi có thể nghe thấy tiếng dây lưng đạn kêu
lạch cạch trong khi chúng tôi bước đi. Chúng tôi đang quay ngược trở lại
con đường đã đi tới lúc trước, thẳng ra khỏi thị trấn.

Tôi tưởng tượng ra cả tá kế hoạch đào tẩu. Chúng tôi nên tản ra. Không –

hắn sẽ bắn hạ ít nhất vài người trong chúng tôi. Có lẽ ai đó cần vờ ngất xỉu
trên đường, sau đó người đi sau sẽ vấp chân, rồi trong lúc lộn xộn – không,
hắn quá tỉnh táo để mắc mưu một trò kiểu đó. Ai đó trong chúng tôi cần
phải tiếp cận hắn đủ gần để đoạt lấy khẩu súng.

Tôi. Tôi là người ở gần nhất. Có thể nếu tôi bước đi chậm lại một chút,

để hắn bắt kịp, sau đó lao vào hắn… nhưng tôi đang đùa với ai đây? Tôi
không phải là một anh hùng phim hành động. Tôi sợ đến mức gần như
nghẹt thở. Dù thế nào đi nữa, hắn còn cách sau lưng tôi hơn chín mét, và
súng của hắn chĩa thẳng vào lưng tôi. Hắn sẽ bắn tôi ngay khi tôi quay
người lại, và tôi sẽ nằm giữa đường mất máu đến chết. Đó là ý tưởng ngu
ngốc chứ không phải ý tưởng anh dũng.

Một chiếc xe jeep rồ máy chạy tới từ phía sau và vượt lên qua bên cạnh

chúng tôi, đi chậm lại để vừa với nhịp bước của chúng tôi. Có thêm hai gã
lính trên xe, cả hai đều đeo kính râm to bản. Tôi biết đằng sau những mắt
kính đó là cái gì. Gã xác sống ngồi trên ghế hành khách gật đầu với gã đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.