THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 139

Là một cậu thiếu niên.

Hugh.

Cậu đứng đó đầy thách thức, nhìn chằm chằm vào qua cửa sổ. Những

con côn trùng quần lượn quanh cậu thành một quả cầu lớn lay động, vần vũ.
Ngoài cánh đồng đầy ắp chúng – ong mật và ong bắp cày, ong vò vẽ và ong
vàng, những sinh vật có ngòi để đốt mà tôi không biết hay không thể kể tên
– và có vẻ tất cả chúng đều chịu sự chỉ huy của cậu.

Gã White giương súng lên và bắn hết băng đạn.

Hugh nhào xuống, biến mất vào đám cỏ. Tôi không rõ liệu cậu ta bị ngã

xuống đất hay chủ động nhào xuống. Rồi ba gã lính chạy tới bên cửa sổ, và
trong khi Bronwyn kêu lên “Làm ơn, đừng giết cậu ấy!” chúng bắn như
mưa ra ngoài đồng, làm tai chúng tôi ong ong vì tiếng nổ từ những khẩu
súng của chúng.

Thế rồi ong xuất hiện trong phòng. Có khi đến cả tá, hung hãn lao vào

đám lính.

“Đóng cửa sổ vào!” gã White la lớn, vung tay đập không khí xung quanh

hắn.

Một gã lính đóng sầm cửa vào. Tất cả chúng cùng bắt tay vào đập những

con ong đã lọt vào trong. Trong lúc chúng bận bịu với việc đó, ngày càng có
nhiều côn trùng bâu lại bên ngoài – một tấm thảm khổng lồ, lổn nhổn côn
trùng áp sát vào mặt bên kia lớp kính – và nhiều đến nỗi khi gã White và
thủ hạ của hắn giết xong những con ong bên trong phòng, đám côn trùng
bên ngoài đã gần như che khuất mặt trời.

Đám lính co cụm vào giữa phòng, quay lưng vào nhau, súng chĩa ra

ngoài như những chiếc lông nhím. Bên trong tối tăm và nóng, và tiếng vù
vù quái lạ của cả triệu con ong đang nổi điên đập vang ra khắp phòng như
xuất hiện từ một cơn ác mộng.

“Làm cho chúng để bọn tao được yên!” gã White gào lên, giọng hắn lạc

đi, tuyệt vọng.

Cứ như thể còn ai khác ngoài Hugh có thể làm được điều đó – nếu cậu

vẫn còn sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.