THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 143

“Thế cậu con trai đặc biệt của ông thì sao rồi?” Millard hỏi Bekhir.

“Nó đã thoát được cùng hai người của tôi, ơn Chúa. Hôm nay chúng tôi

đã mất ba con ngựa tốt nhưng không mất người nào.” Bekhir cúi chào Hugh
và trong khoảnh khắc tôi nghĩ thậm chí ông còn định cầm bàn tay Hugh lên
hôn. “Cậu phải cho phép chúng tôi trả ơn cậu!”

Hugh đỏ mặt, “Không cần đâu, xin cam đoan với ông…”

“Và cũng không có thời gian nữa,” Emma nói, đồng thời đẩy Hugh qua

cửa.

“Chúng ta cần bắt kịp chuyến tàu!”

Những ai trong chúng tôi vẫn chưa nhớ ra cô Peregrine đã đi mất đều tái

mặt.

“Chúng ta sẽ lấy chiếc jeep của chúng,” Millard nói. “Nếu chúng ta may

mắn – và nếu gã xác sống đó nói đúng – có thể chúng ta vẫn kịp lên tàu
trong khi nó dừng lại ở Porthmadog.”

“Tôi biết một đường tắt,” Bekhir nói, đoạn ông dùng mũi giày vẽ một

bản đồ đơn giản lên mặt đất.

Chúng tôi cảm ơn những người Digan. Tôi nói với Bekhir chúng tôi rất

xin lỗi vì đã gây ra cho họ nhiều rắc rối đến thế, và ông phá lên cười thật to
trong khi vẫy tay chào lúc chúng tôi đi theo lối mòn. “Chúng ta sẽ gặp lại
nhau, syndrigasti,” ông nói. “Tôi biết chắc là thế!”

***

Chúng tôi chen nhau leo lên chiếc jeep của mấy gã xác sống, tám đứa trẻ

ngồi lèn chặt như cá sardine trong hộp trên chiếc xe thiết kế cho ba người
ngồi. Vì là người duy nhất từng lái xe, tôi ngồi vào sau tay lái. Tôi phải mất
kha khá thời gian để hình dung ra cách khởi động cái xe mắc dịch – hóa ra
không phải bằng chìa khóa, mà bằng cách bấm vào một cái nút dưới sàn –
rồi sau đó đến chuyện sang số; tôi mới chỉ lái xe số sàn có vài lần, và luôn
có bố tôi chỉ dẫn từ ghế hành khách. Bất chấp tất cả, sau một hay hai phút,
chúng tôi – bấp bênh, nhấp nhổm, có phần do dự - đã lên đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.