THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 163

vào trong đám đông, sục sạo những góc khuất đằng xa nhằm tìm kiếm
những dấu vết nguy hiểm. Mấy ngày trước tôi vẫn chưa làm được thế này.
Khả nằng điều hướng cảm nhận đó như một chiếc đèn pha - điều này hoàn
toàn mới.

Tôi tự hỏi tôi còn có thể khám phá thêm gì nữa về bản thân mình đây?

“Chúng ta ổn”, tôi nói, bước xuống khỏi chiếc rương. “Không có hồn

rỗng”.

“Cái đó thì tớ cũng nói được”, Enoch hầm hừ. “Nếu có, đến giờ chúng đã

chén sạch chúng ta rồi!”.

Emma kéo tôi sang bên. “Nếu chúng ta muốn có một cơ hội để chiến đấu

ở đây, cậu cần phải nhanh hơn”.

Nghe có vẻ như đòi hỏi một người vừa mới học bơi đi thi đấu Olympic.

“Tớ đang làm hết sức”, tôi nói.

Emma gật đầu. “Tớ biết thế”. Cô quay sang những người khác và bật

ngón tay đánh tách để thu hút sự chú ý. “Chúng ta hãy tới chỗ buồng điện
thoại kia”, cô vừa nói vừa chỉ tay về phía một buồng điện thoại cao màu đỏ
nằm ở phía đối diện của ke ga, chỉ có thể thấy thấp thoáng qua đám đông
bận rộn qua lại.

“Chúng ta gọi cho ai đây?” Hugh hỏi.

“Con chó đặc biệt đã nói tất cả các Vòng Thời Gian tại London đã bị tấn

công và các Chủ Vòng bị bắt cóc”, Emma nói, “nhưng chúng ta không thể
chỉ đơn giản tin luôn vào lời nó, phải không nào?”.

“Cậu có thể gọi tới một Vòng Thời Gian sao?” tôi hỏi đầy sửng sốt.

Bằng điện thoại?”.

Millard giải thích là Hội đồng Chủ Vòng Thời Gian duy trì liên lạc bằng

điện thoại, cho dù việc này chỉ có thể được sử dụng trong ranh giới thành
phố. “Cơ chế hoạt động của nó thật tài tình, nếu tính tới tất cả các khác biệt
về thời gian”, cậu ta nói. “Việc chúng ta sống trong các Vòng Thời Gian
không có nghĩa là chúng ta bị mắc kẹt lại ở thời Đồ Đá!”.

Emma cầm lấy bàn tay tôi và yêu cầu những người khác cũng nắm lấy

bàn tay nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.