THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 165

túi áo, còn Millard lật giở tìm kiếm trong một cuốn danh bạ dày cộp treo
lủng lẳng ở đầu một sợi dây.

“Các cậu đùa chắc?” tôi vừa nói vừa cúi người vào trong buồng. “Có cả

các Chủ Vòng trong cuốn danh bạ sao?”.

“Các địa chỉ được đưa ra ở đây đều là giả”, Millard nói, “và cuộc gọi sẽ

không được kết nối trừ phi cậu huýt sáo đúng đoạn mật mã”. Cậu ta xé ra
một danh sách rồi đưa cho Emma. “Thử gọi số này đi. Millicent Thrush”.

Horcace nhét một đồng xu vào khe và Emma quay số. Sau đó, Millard

cầm lấy ống tổ hợp, huýt sáo một điệu chim hót vào ống rồi đưa trả lại cho
Emma. Cô lắng nghe một lát, rồi cau mày. “Nó chỉ đổ chuông thôi”, cô nói.
“Không ai nhấc máy cả”.

“Đừng lo!” Millard nói. “Đây chỉ là một trong rất nhiều số thôi. Để tớ

tìm một số khác...”.

Bên ngoài buồng điện thoại, đám đông lúc trước di chuyển qua lại liên

tục quanh chúng tôi đã chậm dần rồi dừng lại, bị tắc nghẽn ở đâu đó ngoài
tầm mắt. Ke ga đã chật hết cỡ. Những đứa trẻ bình thường chen chúc khắp
quanh chúng tôi, trò chuyện huyên thuyên với nhau, la hét, xô đẩy – và một
đứa, đứng ngay cạnh Olive, bắt đầu khóc ngằn ngặt. Cô bé buộc tóc đuôi
ngựa có đôi mắt đỏ sưng mọng, một tay ôm một cái chăn, bàn tay kia cầm
một chiếc va li sờn rách bằng các tông. Được găm lên áo đầm của cô bé là
một tờ ghi chú với các chữ cái và con số được tô khuôn cỡ lớn.

115-201

London → Sheffield

Olive quan sát cô bé khóc lóc cho tới khi đôi mắt của chính cô cũng bắt

đầu ầng ậng ướt. Cuối cùng, Olive không thể chịu đựng hơn nữa bèn hỏi
xem có chuyện gì. Cô bé kia nhìn đi chỗ khác, giả bộ không nghe thấy gì.

Olive không hiểu. “Có chuyện gì thế?” cô lại hỏi. “Có phải bạn khóc vì

bạn bị bán đi không?”. Cô chỉ vào tờ ghi chú trên áo đầm của cô bé kia.
“Đó là giá của bạn à?”.

Cô bé kia tìm cách tránh đi nhưng bị bức tường người chắn lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.