THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 167

chỉ có tôi và các bạn tôi xuống tàu. Những đứa trẻ khác đang rời đi, được
đưa ra khỏi thành phố vì sự an toàn của chúng – và xét từ những chiếc áo
khoác mùa đông và những chiếc va li lèn chặt đến căng phồng một số đứa
trẻ cầm theo, rất có thể sẽ là trong một thời gian dài.

“Tớ phải đi rồi”, Jessica nói, và Olive chưa kịp chào tạm biệt thì người

bạn mới của cô bé đã bị đám đông cuốn về phía một đoàn tàu đang đợi. Chỉ
trong thời gian ngắn ngủi đó, Olive đã gặp và mất người bạn bình thường
duy nhất cô bé từng có.

Jessica ngoái lại nhìn trong khi lên tàu. Vẻ mặt buồn rầu của cô bé dường

như muốn nói: Mình sẽ ra sao đây?

Chúng tôi quan sát cô bé ra đi và băn khoăn tự hỏi điều tương tự về bản

thân mình.

***

Bên trong buồng điện thoại, Emma cau mày bực bội nhìn ống nghe.

“Không có ai trả lời cả”, cô nói. “Tất cả các số điện thoại chỉ toàn đổ
chuông”.

“Số cuối cùng đây”, Millard nói, đưa cho cô một trang danh bạ khác

được xé ra.

“Bắt tréo ngón tay cầu may mắn đi”.

Tôi chăm chú nhìn Emma trong khi cô quay số, nhưng rồi phía sau lưng

tôi có sự xáo động mạnh, tôi quay lại thì nhìn thấy một người đàn ông mặt
đỏ lựng đang vung vẩy một cái ô về phía chúng tôi. “Chúng mày đang chơi
đùa gì thế hả?” ông ta nói. “Chui ra khỏi cái buồng điện thoại đó và leo lên
tàu ngay!”.

“Chúng cháu vừa xuống tàu xong”, Hugh nói. “Chúng cháu không định

lên một chuyến tàu khác!”.

“Và chúng mày đã làm gì với các nhãn ghi số của chúng mày rồi hả?”

người đàn ông quát tướng lên, nước bọt văng ra từ môi ông ta. “Đưa ra đây
ngay lập tức, nếu không thề có Chúa tao sẽ cho chở chúng mày tới một nơi
ít dễ chịu hơn xứ Wales nhiều!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.