THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 170

Chúng tôi ngơ ngác giữa sự hỗn loạn của các con phố. Có vẻ như chúng

tôi đã bị ném vào một bình chất lỏng đang khuấy tung, quay cuồng với các
phần tử: các quý ông, quý bà, những người lao động, binh lính, những đứa
trẻ đường phố và những người hành khất, tất cả đều hối hả lao đi có mục
đích theo mọi hướng, đan qua đan lại quanh những chiếc xe hơi bé nhỏ
đang nhả khói phì phì và những người bán dạo đẩy xe hàng đang lớn tiếng
rao, những người biểu diễn trên đường phố đang thổi kèn, những chiếc xe
buýt bấm còi inh ỏi và rùng mình dừng lại để đổ thêm người lên những vỉa
hè đông ứ. Chứa đựng tất cả những gì vừa được liệt kê là khe hẻm được tạo
thành từ các dãy nhà có hàng cột phía mặt tiền chạy dài hút tầm mắt theo
một con phố nửa chìm trong bóng râm, mặt trời lúc chiều tà đã hạ thấp và
tắt dần, bị làn khói của London làm mờ xuống thành một thứ quầng sáng
âm u, một ngọn đèn chập chờn xuyên qua màn sương mù.

Chóng mặt trước cảnh tượng này, tôi khép hờ mắt lại và để Emma kéo đi

trong khi đút bàn tay còn tự do vào trong túi áo để chạm lên mặt kính lạnh
lẽo của chiếc điện thoại tôi vẫn cầm theo. Tôi nhận ra cử chỉ này trấn an tôi
một cách lạ lùng. Chiếc điện thoại của tôi là một thứ kỷ vật vô dụng từ
tương lai, song cũng là một vật thể chứa đựng một sức mạnh nhất định – nó
là sợi dây mong manh kết nối thế giới lạ lùng này với thế giới lành mạnh và
quen thuộc tôi từng thuộc về; một thứ luôn nói với tôi mỗi khi tôi chạm vào
nó: Cậu ở đây và điều này có thực, không phải cậu đang mơ và cậu vẫn là
cậu
, và theo cách nào đó nó khiến cho mọi thứ quanh tôi chuyển động bớt
chóng vánh hơn.

Enoch từng đi học tại London và tuyên bố vẫn còn biết đường phố tại

đây, vì thế cậu ta dẫn đường. Chúng tôi phần lớn đi theo các ngõ hẻm và
những con đường sau, thành ra thành phố thoạt đầu giống như một mê cung
của những bức tường xám xịt và những đường máng xối, sự vĩ đại của nó
chỉ thỉnh thoảng hé lộ khi chúng tôi băng qua các đại lộ rồi trở lại ngay sự
an toàn của những nơi khuất bóng. Chúng tôi biến điều này thành ra một trò
chơi, phá lên cười, chạy đua với nhau qua các ngõ hẻm. Horace giả bộ như
đang đi trên dây, rồi nhảy lên thật nhẹ nhàng và cúi chào như một vũ công,
đồng thời nhấc mũ lên. Chúng tôi cười như hóa rồ, nhẹ dạ đến khó tin, phần
nào vì không tin nổi chúng tôi có thể đi xa được đến thế - vượt qua biển,
qua rừng, qua khỏi nanh vuốt những con hồn rỗng luôn ngoác miệng hăm
dọa và những toán xác sống sát thủ, tất cả trên con đường tới London.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.