THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 173

“Chúng ta sẽ tìm cho cậu thêm ong ngay khi chữa lành cho cô P”,

Bronwyn nói.

“Nhân nói đến chuyện đó”, Enoch nói với Emma, “cậu có liên lạc được

với Chủ Vòng nào qua cái điện thoại đó không?”.

“Không một ai”, Emma đáp, rồi ngồi xuống một thùng rác lộn ngược,

đôi vai thõng xuống. “Tớ đã thực sự hy vọng chúng ta ít nhất cũng gặp may
được một lần. Nhưng không”.

“Vậy thì có vẻ con chó đã nói đúng”, Horace nói. “Những Vòng Thời

Gian lớn tại London đã rơi vào tay kẻ thù của chúng ta”. Cậu ta cúi đầu vẻ
nghiêm trọng. “Điều xấu nhất đã xảy ra. Tất cả các Chủ Vòng của chúng ta
đã bị bắt cóc”.

Tất cả chúng tôi cùng cúi đầu, chẳng còn tâm trạng cười đùa nữa.

“Trong trường hợp đó”, Enoch nói, “Millard, tốt hơn cậu nên nói cho bọn

tớ tất cả những gì cậu biết về các Vòng Trừng Phạt đi. Nếu đó là nơi các
Chủ Vòng Thời Gian đang bị giam, chúng ta sẽ phải tổ chức một cuộc giải
cứu”.

“Không”, Millard nói. “Không, không, không”.

“Không ư, ý cậu là sao?” Emma hỏi.

Millard phát ra một âm thanh tắc nghẹn từ trong cổ họng và bắt đầu thở

hổn hển thật lạ. “Ý tớ là... chúng ta không thể...”.

Có vẻ cậu ta không thể nói ra lời.

“Có gì không ổn với cậu ấy thế nhỉ?” Bronwyn nói. “Mill, có chuyện gì

thế?”.

“Tốt hơn cậu nên giải thích ngay lập tức ý cậu nói ‘không’ là sao”,

Emma nói đầy đe dọa.

“Bởi vì chúng ta sẽ chết, thế đấy!” Millard nói, giọng vỡ ra.

“Nhưng ở chỗ trại động vật cậu nói nghe có vẻ dễ dàng lắm cơ mà!” tôi

nói.

“Như thể chúng ta có thể nhảy valse vào một Vòng Trừng Phạt vậy...”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.