THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 181

Cô Peregrine dùng mỏ thúc vào con chim và nó bay vụt đi. Sau đó bà

nhảy ra khỏi rương, tập tễnh nhảy vào quảng trường, và bằng một tiếng kêu
thật to xua nốt những con bồ câu còn lại dạt cả đi. Thông điệp của bà đã rõ:
không chỉ con bồ câu Horace bắt được không đặc biệt, mà những con còn
lại cũng thế. Chúng tôi cần tiếp tục tìm kiếm.

Cô Peregrine tập tễnh về phía Nhà thờ Lớn và nóng nảy đập cánh. Chúng

tôi bắt kịp bà trên các bậc thềm nhà thờ. Tòa nhà vươn lên sừng sững trên
đầu chúng tôi, các tháp chuông cao vút kề hai bên mái vòm khổng lồ. Cả
một đạo quân các thiên thần bị ám đen muội khói giương mắt nhìn xuống
chúng tôi từ trên những cái bệ bằng cẩm thạch.

“Làm thế nào chúng ta kiểm tra được hết cả chỗ này chứ?” tôi hỏi thành

tiếng.

“Từng phòng một”, Emma nói.

Một tiếng động lạ lùng làm chúng tôi sững lại trước cửa. Nghe như tiếng

còi chống trộm của xe hơi ngoài xa, âm thanh lên cao rồi trầm xuống thành
từng đợt dài, chậm rãi. Nhưng tất nhiên không thể có cái còi chống trộm
của xe hơi nào vào năm 1940. Đó là còi báo động phòng không.

Horace cau có. “Bọn Đức đang tới!” cậu ta kêu lên. “Cái chết từ trên

trời!”.

“Chúng ta không biết nó có nghĩa là gì”, Emma nói. “Có thể là báo động

nhầm, hay một cuộc diễn tập”.

Nhưng các con phố và quảng trường đã nhanh chóng vắng tanh: những

người già đang gấp báo của họ lại và rời khỏi các băng ghế.

“Có vẻ họ không nghĩ đó là một cuộc diễn tập”, Horace nói.

“Từ khi nào chúng ta bắt đầu sợ vài quả bom vậy?” Enoch nói. “Hãy thôi

nói như một bà già người thường đi”.

“Tớ có cần nhắc để cậu nhớ hay không đây”, Millard nói, “rằng đây

không phải là thứ bom chúng ta vẫn quen. Không như những quả bom rơi
xuống Cairnholm, chúng ta sẽ không biết chúng rơi xuống đâu!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.